Chương 46: Dưỡng Thương

15 2 0
                                    

Lệ Sa lại ngủ không được nhưng cảm giác chỗ bị thương đau muốn mệnh, tựa như dùng dao nhỏ cắt trên da, không bao lâu đau ra một thân mồ hôi.

Thạc Trân cầm khăn lông lau cho nàng, cái khăn lông thực mau liền ướt, lo lắng nàng ra mồ hôi nhiều khiến cho thân thể thiếu nước, sai Chính Quốc nấu một ấm lớn đặt ở trên bàn, mỗi nửa giờ, dùng muỗng đút nàng uống một chén.

Lệ Sa nhìn bận trước bận sau Chính Quốc nói: "Ngươi trở về phòng ngủ một lát, qua một ngày một đêm cũng không được nghỉ ngơi."

Chính Quốc thấy nàng đau thành như vậy còn nhớ thương hắn, nức nở nói: "Nô tài không mệt." Dù sao trở về cũng ngủ không yên ổn, ở chỗ này giữ nàng, trong lòng còn có thể dễ chịu chút.

Lệ Sa khuyên hắn không thành, nói với Thạc Trân: "Chàng đi thư phòng ngủ đi, đừng lăn lộn. Ngày mai còn phải đi quân doanh, đừng để mệt mỏi suy sụp."

Thạc Trân cười nói: "Quá coi thường nam nhân của nàng, ta có ba ngày ba đêm không ngủ cũng sẽ không mệt mỏi suy sụp."

Lệ Sa nhìn ra tới, hắn tuy đang cười, mày nhíu chặt, hiển nhiên lo lắng thương tích của nàng, cố gắng tươi cười: "Ta cùng lắm là làn da bị rách một chút, không đứt tay không đứt chân. Chàng không cần sốt ruột, chàng không phải đã nói ta thực mau sẽ khỏe sao?"

Thạc Trân yên lặng gật đầu, tâm tình thập phần nghiêm trọng, đối với Mặc Kỳ vẫy vẫy tay: "Ngươi lui ra."

Chính Quốc không dám vi phạm, đành phải rời đi.

Lệ Sa đúng là đã một ngày một đêm chưa cho hài tử bú sữa, bộ ngực trướng đến thở không nổi: "Tướng công, có thể ôm hài tử tới hay không?"

Hắn trầm mặc trong chốc lát: "Hay là thôi đi, nàng bị thương thành như vậy. Nào có sức lực chăm sóc nó, chờ thêm mấy ngày được không?"

Lệ Sa nhíu mi lại lắc lắc đầu, chỉ chỉ ngực mình: "Nơi này trướng thật đau."

Nàng bởi vì bỏng nên không thể dùng chăn bông che lại, hắn cho người đốt lò sưởi ấm căn phòng, ở trên người nàng dùng một tấm tơ lụa trắng che lại, nghe nàng nhắc tới liền xốc lên lụa trắng xem xét. Thấy nàng hai luồng no đủ đã trướng đến vô cùng căn tròn, chỉ sợ bên trong sữa nhiều làm cho nàng thống khổ không chịu đựng nỗi.

Hắn liếm liếm môi, ôn nhu nói: "Nương tử nghe lời, cho hài tử bú sữa sẽ làm nàng bị thương để lại vết sẹo sẽ khó coi. Vi phu giúp nàng hút ra, ta sẽ rất cẩn thận."

Hắn phủ ở trước ngực nàng, ngậm lấy một viên tròn tròn, đầu lưỡi mút lên trên, chất lỏng ngọt ngào chảy vào trong miệng.

Tại một khắc này, Lệ Sa đột nhiên cảm thấy khoảng cách gần như vậy, huyết nhục tương liên, mình cùng hắn là nước sữa giao hòa, lần này bị thương cũng đáng giá.

Hoàng Phủ Trạch Đoan hút bên này xong, lại đổi hút bên kia, mãi cho đến khi nàng hai đoàn no đủ hoàn toàn mềm mại, hắn ngẩng đầu chưa đã thèm liếm môi.

"Cái biểu cảm này của chàng, giống như là ăn rất ngon vậy." Nàng mỉm cười, thống khổ trên người nhẹ chút.

"Ta cũng không rõ, chỉ là cảm thấy quan hệ của chúng ta không đơn giản như vậy. Có lẽ chúng ta kiếp trước là mẫu tử đi!" hắn mỗi lần hôn ngực nàng, đều có cảm giác vô cùng không muốn xa rời, phảng phất ở kiếp trước bọn họ trải qua như vậy.

Nàng cười: "Kiếp trước, kiếp trước nữa ta nhất định là mẫu thân, chàng là nhi tử đi?" Lão công nàng có tình tiết luyến mẫu, có phải quá khuyết thiếu tình thương của mẹ hay không?

Hắn xác thực có cảm giác như vậy: "Ta ba mươi tuổi mới cưới vợ thì ra chính là vì chờ nàng."

Mấy năm trước, lúc Doãn Kỳ yêu cầu cùng hắn cộng cưới một thê tử, hắn thuận miệng đáp ứng, vì giữ lời hứa, ngay cả cha mẹ nhiều lần bức hôn đều lờ đi.

"Ta không nghĩ tới nương tử ta xuất sắc như vậy."

Hắn lời này không phải nói một lần, lần này cảm xúc càng sâu. Nếu nàng đã ngủ không được, vậy cùng hắn nói chuyện nhiều chút, dời đi đau đớn của nàng: "Nam Tuấn nói nàng chế ra kiểu vũ khí mới là chuyện như thế nào?"

Lệ Sa suy tư một lát: "Là ta trong một cơ hội ngẫu nhiên nghe nói đem thạch chi thủy phân ly cho ra xăng, khí nổ mạnh vô cùng khủng bố. Ngày hôm qua Trí Mẫn ném xuống sơn cốc một vại, chàng nghĩ xem còn khoảng cách 5-60 thước mà như vậy, nếu là mấy trăm mấy ngàn vại cùng nhau bắn ra ngoài, quang cảnh đó sẽ như thế nào. Hơn nữa loại vũ khí kiểu mới này, không cần nhiều chi phí, ngoài thành thạch chi thủy là có sẵn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

"Chờ thêm vài ngày thương tích nàng tốt lên chút, ta mang mấy vại đi quân doanh thử xem." Thạc Trân chau mày, lúc trước thám mã hồi báo đại quân Đột Quyết Thiền Vu Oa Oa Nại đã gần hơn trăm dặm nhưng hắn sao nhẫn tâm bỏ lại nàng mà đi đốc chiến.

"Chờ sáng mai chàng liền đi làm chuyện này, mang mấy vại đi giáo trường diễn luyện, nếu là cảm thấy tốt, bắt tay vào tinh luyện số lượng lớn. Không thể để người Đột Quyết chiếm lĩnh Bình Châu, Sa Châu dân trong thành đã bị tàn sát hàng loạt, hơn mười vạn bá tánh chết oan khuất, đừng để việc này tái hiện ở Bình Châu."

"Nhưng nàng..." hắn nói không nổi, chỉ cần nàng khỏe thôi, hơn mười vạn bá tánh chết sống tất nhiên quan trọng nhưng so ra không bằng nàng.

"Chàng ở bên người ta không giúp được cái gì, có Chu Thái Y cùng hạ nhân là đủ rồi." Nàng nhìn đến sắc mặt của hắn cứng đờ, nói tiếp: "Ta tất nhiên cũng thích chàng ở nhà, có chàng bên người cảm thấy thực an tâm nhưng nếu tòa thành này không an toàn, ta không phải rất nguy hiểm sao?"

Thạc Trân cúi người hôn hôn môi nàng: "Yên tâm đi nương tử, nam nhân của nàng nhất định sẽ đuổi người Đột Quyết đi, cho nàng một hoàn cảnh an toàn."

Lệ Sa ừ một tiếng, kế tiếp dường như không còn gì để nói, trên người chỗ bị thương lại bắt đầu tra tấn thần kinh nàng.

Hắn từ trên án cầm lên chai thuốc mỡ cùng mật ong Chu Thái Y lưu lại, dùng sợi bông thoa ngoài da cho nàng một lần. Thuốc mỡ là một loại chất đặc biệt, sau khi sát xong, mát lạnh, dễ chịu một chút, được hắn khuyên bảo, ngủ trong chốc lát nhưng không bao lâu liền cảm thấy giống như bị đặt ở trên giàn hỏa nướng.

Nàng không muốn hắn lo lắng, mím môi, không muốn rên ra tiếng nhưng nhíu chặt mày lại lọt vào trong mắt hắn, cảm thấy trong lòng giống như bị châm đâm.

Sáng sớm hôm sau, Thạc Trân nghe Lệ Sa khuyên bảo đi xuống quân doanh.

Chu Thái Y từ ngoài thành trở về, nói cho nàng  về Kim Tại Hưởng thương tích hơi nghiêm trọng nhưng thể chất rất tốt, không đáng ngại, chỉ là phía sau lưng chỗ bị thương quá nặng, sau này có khả năng để lại vết sẹo.

"Lần đó ở trên phố hắn vì chúng ta đuổi đi kẻ cắp, nô tài liền biết đáy lòng hắn thiện lương, làm khổ Kim công tử rồi."

Chính Quốc thở dài, mở cổ tay Lệ Sa ra, thỉnh Chu Thái Y bắt mạch. Lệ Sa  trong đầu hiện lên tình cảnh Tại Hưởng cố gắng dùng thân thể quên mình ngăn trở ngọn lửa cho nàng, từ trước vẫn luôn cảm thấy chán ghét hắn, lần này lại là vô cùng cảm kích, chỉ mong hắn sớm khỏi hẳn.

Chu Thái Y bắt mạch cho nàng, ghi đơn cho uống thanh nhiệt tán hỏa dược lại bỏ thêm mấy vị đương quy, phục linh, cỏ khô, hà thủ ô, xào tùng nhung dùng để bổ thân mình. Chính Quốc đi dược phòng lấy thuốc, đến phòng bếp tự mình mang thuốc trở về, tự mình đút thuốc cho nàng uống.

Đối với thuốc nước nàng thật sự khó có thể nuốt xuống, may mắn là thuốc bổ, không phải quá đắng, miễn cưỡng uống xong.

Lệ Sa bảo bà vú đem Hằng Đình ôm tới, nàng nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn cái miệng hồng hào chu chu trên khuôn mặt nhỏ lại ngay cả ôm một cái cũng làm không được, trong lòng bị một cổ chua xót bao phủ.

Chảy nước mắt cho bà vú đem hài tử ôm đi ra ngoài, chờ tới buổi tối, Thạc Trân cũng không trở về, Chu Tầm truyền tin về nói vũ khí kiểu mới thí diễn hiệu quả vô cùng tốt đang triển khai tinh luyện đại quy mô, bảo nàng đừng có trông, xong việc trở về ngay.

Trên người thống khổ không khó chịu giống ngày hôm qua như vậy, nhưng bộ ngực trướng đến thật sự thống khổ, nhân cơ hội cai sữa không phải thời gian tốt, sữa bị tắc làm rối loạn hệ thống nội tiết tố đối với trạng huống nàng trước mắt không tốt lắm. Mặc kệ, dù sao Chính Quốc đối với thân mình nàng đã xem nhiều lần, trừ bỏ một đạo phòng tuyến cuối cùng, thân cận lẫn nhau cái gì chưa làm qua?

Nàng xốc lên lụa trắng trên ngực, nói với hắn: "Chính Quốc, ngươi hút một chút, ta nơi này rất khó chịu."

Chính Quốc sửng sốt, thực mau trong mắt hiện lên vui sướng, dường như là thành kính phủ ở trước ngực nàng, hé miệng, ngậm lấy một viên,một cổ ấm áp, mang theo chất lỏng ngọt lành chảy vào trong miệng, bị hắn từng ngụm nuốt xuống....

Lệ Sa nhìn mái đầu trước ngực này, bên cạnh lâu dài như vậy, nàng hình như thiếu hắn một cái động phòng?

"Chính Quốc, chờ ta khỏe, chúng ta viên phòng đi!"

Chính Quốc bỗng nhiên mở to hai mắt, đột nhiên một trận ho khan lại là bị sặc rồi, vội vàng nghiêng đầu, sợ bắn tung tóe trên da thịt nàng.

"Ngươi không muốn?" Nàng mở to mắt đẹp, như là thất vọng hỏi.

"Nô tài nguyện... Nguyện ý gấp..." Chính Quốc sắc mặt hồng hồng, nhìn bộ ngực nàng, cúi đầu qua, môi chạm vào một viên đỏ thắm, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc vây quanh.

Sau đó Lệ Sa mơ mơ màng màng lâm vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, trong lúc ngủ mơ đột nhiên có một loại cảm giác không biết tên mờ mịt chậm rãi đánh úp lại, tâm như thuyền tròng trành. Gần giống như ở kiếp trước, mỗi ngày mệt chết mệt sống, vì phải hoàn thành một bản kế hoạch có thể một đêm không ngủ, ngày hôm sau lại choáng váng đi làm, sau cùng có một ngày duy trì không nỗi mà ngã vào trước bàn công tác.

[ϐαиgℓιϲє] [є∂ιτ] «мộτ νợ инιềυ ϲнồиg»Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ