Chương 33: Tây Lâm Huyện Chủ

17 2 1
                                    

Tây Bắc thời tiết lạnh sớm, sáng sớm tuyết bắt đầu rơi, liếc mắt một cái nhìn lại đã trắng xoá rồi. Bông tuyết lông ngỗng bay bay rơi xuống, trong đất trời trừ màu trắng ra thấy không còn sắc thái nào khác.

Chỉ có tự mình thể nghiệm cảm thụ tuyết rơi mới hiểu được, tuyết rơi kỳ thật cũng không lạnh. Qua ngày thứ hai khi nhiệt độ không khí giảm xuống, gió lạnh thấu xương mới đúng là lạnh đến xuyên tim, lạnh vào xương tủy.

Lệ Sa mặc áo bông, khoác một kiện áo choàng liền mũ lông cáo còn lạnh đến phát run, lên trên xe may mắn trong xe có sắm sẵn lò sưởi nên dọc theo đường đi cũng rất thích thú. Nhưng trái lại khi tới trước đại môn Tri châu phủ đệ, vừa đẩy cửa ra liền có một cổ gió lạnh quất vào khắp người phát run.

Lệ Sa lập tức bị lạnh thấu đến đông cứng, hai bàn tay trần bên ngoài nháy mắt bị gió lạnh thấm tê cóng, vội vàng rụt vào trong tay áo.

Thạc Trân từ trên xe xuống dưới trước, cởi xuống áo choàng của mình đem bao bọc toàn bộ người nàng. Lệ Sa muốn đẩy ra: "Chàng mặc không đủ ấm, để ý nhiễm lạnh bị bệnh." hắn tự nhiên cười lớn: "Quá coi thường phu quân của nàng rồi, ta dù hoàn toàn cởi, ở trần nền tuyết chạy mấy chục vòng qua lại, làm vẫn dư sức."

"Nhưng mà..." Lệ Sa mày đẹp nhíu lại, hắn đang mặc áo đơn phục đó.

"Không có nhưng mà." Thạc Trân cánh tay đưa ra, đem nàng từ trong xe ôm vào trong lòng ngực, theo hai gã sai vặt dẫn dắt đi về phía đại môn.

Thời tiết tuy lạnh nhưng trước Tri châu phủ có thể nói là ngựa xe như nước, các nam nhân tiên y nộ mã, nói không hết tư thái đa tình, phong lưu tuấn nhã. Các nữ nhân cẩm y hoa thường, thướt tha kiều diễm từ trên xe xuống dưới, lập tức có gã sai vặt đi qua dẫn đường.

Thạc Trân ôm thê tử tới cửa, lại thấy phía sau một đám gã sai vặt dung mạo tuấn mỹ vây quanh một tuyệt sắc giai nhân dung mạo xinh đẹp mặc màu đỏ tươi, từ bên kia đi qua. Nàng kia thập phần diễm lệ, mặt trái xoan, đôi mắt rất to, lộ ra một cổ ngạo sắc, nhàn nhạt quay qua đây liếc mắt một cái, hơi thở phát ra một tiếng hừ nhẹ khinh thường.

Đây là vì sao? Nhằm vào ta sao? Lệ Sa khó hiểu nhìn bóng dáng hồng y giai nhân.

Thạc Trân cảm thấy bị xem thường, không vui xụ mặt: "Người khác có cái gì đẹp, muốn nhìn liền xem phu quân nhà nàng, đừng nhìn đông nhìn tây."

Không thể nào, đại ca!

Lệ Sa kinh ngạc chính lão công mình: "Tướng công, ta nhìn nữ nhân, chàng cũng ghen sao?"

Thạc Trân trách mắng: "Đứa nhỏ này lại đang nói bậy, phu quân của nàng chẳng lẽ ngay cả điểm độ lượng này cũng không có?"

Lệ Sa chớp chớp mắt, câu này của lão công là ý tứ thần mã, cho rằng nàng kiếm chuyện gì đó buồn bực một trận, tâm nam nhân như kim dưới đáy biển. Quên đi, không thèm nghĩ.

Chu Tầm vẫn luôn cưỡi ngựa đi theo sau thùng xe, Thương Hồng xoay người xuống ngựa đem xe ngựa giao cho hạ nhân Tri châu phủ, theo sau Thạc Trân.

Chủ tớ bốn người vừa đến cổng lớn, Tri châu Vương Đức Toàn được thông báo liền áo choàng đều không kịp mặc, ba bước cũng làm thành hai bước chạy ra đón tiếp.

"Tham kiến Kim công tử."

Vương Đức Toàn đôi tay ôm quyền thi lễ thật sâu nhìn Lệ Sa trong lòng ngực Thạc Trân xem xét liếc mắt một cái: "Vị này chắc chính là Kim phu nhân, tại hạ tham kiến phu nhân."

Lệ Sa quá sửng sốt, vị này là Tri châu đại nhân nói như thế nào cũng là vị thị trưởng, nhị lão công là thương nhân, trên dưới có khác, lễ tiết cũng quá lớn đi! Không kịp nghĩ lại, đối với lão công đang ôm mình nói: "Tướng công, mau buông ta xuống. Trước mặt người ngoài chàng cũng không biết xấu hổ."

Vương Đức Toàn hai tay xua xua: "Không có việc gì, không có việc gì. Nhị vị tùy ý, ta không nhìn các người là được."

Lệ Sa lúng túng, giận lão công liếc mắt một cái: "Còn không bỏ ta xuống?"

Thạc Trân phảng phất giống như không nghe thấy, gật đầu với Vương Đức Toàn mặc kệ trong viện người đến người đi. Giữa đông đảo tầm mắt chú mục, ôm nàng bay thẳng đến chính phòng. Tới cửa hiên, không lay chuyển được Lệ Sa cầu xin, mới buông xuống.

Nàng đem áo choàng của hắn trên người cởi ra, giao cho Chu Tầm phía sau cầm. Đang muốn cùng hắn tiến vào đại sảnh, chợt cảm thấy không ổn, Tri châu đại nhân lẽ ra phải là người đi trước mới đúng. Lui ra phía sau một bước, thi lễ với Vương Đức Toàn nói: "Đại nhân, người trước hết mời."

Vương Đức Toàn vội vàng đáp lễ: "Không không, phu nhân trước hết mời. Thiên hạ không dễ có khách quý tới cửa, chủ nhân gia vô lễ là đạo lý gì."

Khách quý, nàng là khách quý sao? Lệ Sa xem xét lão công thấy hắn vẻ mặt không thay đổi, liền không rối rắm vấn đề này nữa. Dù sao được người tôn trọng là sự tình tốt.

Phòng khách mở ra rất rộng cũng thực ấm áp, nhiệt độ trong phòng lúc này khoảng hai mươi độ, mặc áo lông cừu sẽ nóng, Thạc Trân đưa tay đem áo choàng thê tử cởi xuống, giao trong tay một gã sai vặt.

Vương Đức Toàn hướng gã sai vặt kia phân phó: "Đem quần áo vào trong nội viện cho người ủ ấm lại dùng huân hương thượng đẳng xông qua, tìm nơi thích đáng cất."

Lệ Sa không rõ nguyên do: "Vương đại nhân thật tốt, một kiện quần áo không đáng giá như vậy cũng tốn công cũng không phải thực đáng giá."

Vương Đức Toàn ha hả cười nói: "Phải, phải."

Âm thầm may mắn, Cửu hoàng tử hình như thực để ý Cửu vương phi, may mắn mình từ khi bắt đầu liền đối với nàng thập phần khách khí. Đây chính là Hoàng Hậu tương lai, hắn có mấy cái lá gan đắc tội.

Phòng ăn để đãi khách của Tri châu thực rộng, hơn một trăm người cả trai lẫn gái ngồi hai bên trái phải, vừa có lò sưởi dưới đất, lại trãi thêm chiếu, mọi người đều ngồi trên chiếu. Dĩnh Đường Quốc thừa hưởng phong tục Đại Đường, nam nữ có thể cùng bàn, Bình Châu dân phong mở, rất nhiều nam nữ chưa lập gia đình ngồi ở một chỗ cùng nhau chung một phòng mày mắt đưa tình, nghiễm nhiên đem đại sảnh Tri châu trở thành hậu viện nhà mình mà tùy tiện.

Thạc Trân bị thỉnh vào tiệc dành cho khách quý, Lệ Sa đương nhiên ở bên cạnh tương bồi, Chu Tầm cùng Thương Hồng ngồi ở phía sau hai người. Nàng nhìn thấy trên mặt bàn hai người đồ ăn tầm thường, tùy tay đem trên bàn mình một dĩa hạt dẻ nấu gà cùng một đĩa cá sóc quế đưa qua.

"Đa tạ sư nương."

Hai người mặt hiện vui mừng, đi theo sư phụ lâu ngày. Cái thứ tốt gì không ăn qua nhưng ăn qua là một chuyện, được sư nương coi trọng là một chuyện.

"Nương tử cũng ăn nhiều chút, vừa rồi lúc ôm nàng cảm thấy so với trước nhẹ hơn. Có thể thấy được là gầy."

Thạc Trân nghĩ đến mấy hôm nay thê tử ăn uống không tốt lắm, đem một dĩa sủi cảo thủy tinh tôm cho nàng.

Lệ Sa đặt tay ở trên eo sờ sờ, xác thật là rất nhỏ liền thấp giọng nói: "Như vậy không tốt sao? Đỡ phải lo giảm béo, ta còn lo lắng chàng về sau ôm không nổi ta đâu."

Thạc Trân gắp một khối thịt kho tàu đưa vào miệng nàng: "Nàng cho dù lại nhiều thêm vài lần trọng lượng, phu quân của nàng vẫn có thể nhấc nàng giơ lên."

Lệ Sa nhai thịt kho tàu, cảm thấy một trận trào ngược, không biết vì sao gần đây ăn không được ngon, miễn cưỡng nuốt xuống thấy hắn gắp miếng thứ hai, vội nói: "Ta thích ăn thanh đạm, chàng lại gắp toàn thịt cho ta ăn, ta sẽ nhịn không được mà ói ra. Vạn nhất thất lễ chàng cũng đừng trách ta."

Thạc Trân đành phải đem một dĩa rau xanh xào để ở trước mặt nàng.

Vương Đức Toàn nhìn mọi người mời rượu, trước nói một đoạn lời dạo đầu, cái gì nhận được hãnh diện từ các vị. Vì Vương mỗ khánh sinh vân vân, cùng loại giọng điệu của các lãnh đạo mà Lệ Sa kiếp trước nghe nhiều, nghe nhàm chán, một chút hứng thú cũng không có.

Mọi người kính tặng thọ lễ, Chu Tầm được Thạc Trân ngụ ý bảo xuống, đem mang đến một pho tượng ngọc hòa điền chạm khắc Quan âm trình qua.

Dĩnh đường lập quốc mấy trăm năm, có huyết thống hậu đại trải rộng cả nước, từ đại quan quý nhân, cho tới bố y thứ dân, Kim là một họ tuy tôn quý, lại không thấy hiếm lạ. Ngồi ở đây đều là thượng khách quen biết xã giao ở Bình Châu, tuy không rõ ràng lắm chi tiết về Thạc Trân nhưng chỉ đem Kim Thạc Trân trở thành bằng hữu của Vương Đức Toàn.

Bên phải Lệ Sa ngồi một là một thiếu nữ trạc tuổi mình, hỏi ra là thiên kim Tri châu lão gia, tên Vương Tiểu Nha.

Tên này nhẩm lại quen tai, kiếp trước dường như là tên của minh tinh nào đó, thắc mắc trong chốc lát liền không thèm nghĩ nữa. Tên này vô cùng dung tục kiểu như A Tài, A Hoa, a Miêu, a Cẩu vậy, rất nhiều người đặt. Cũng không biết tại sao lại trùng tên với những Đại thẩm từ nơi thâm sơn cùng cốc thô tay thô chân quê mùa.

"Phu quân của tỷ cũng thật là soái."

Vương Tiểu Nha là người hay nói, đôi mắt hướng trên người Thạc Trân thẳng ngắm: "Cha muội trước kia thường nói cùng muội, muốn gả muội cho Kim công tử còn tìm bà mối nổi danh đi quý phủ cầu hôn. Chính là phu quân của tỷ thẳng thắng không đồng ý, lần đó làm ta thực chán ghét chàng ấy, Lệ tỷ tỷ, tỷ là như thế nào lại làm phu nhân chàng ấy?"

[ϐαиgℓιϲє] [є∂ιτ] «мộτ νợ инιềυ ϲнồиg»Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ