Chương 66: Nghẹn

5 0 0
                                    

Hạ nhân Sở Vương Cung biết được đương gia chủ mẫu trở về đã sớm ra tới nghênh đón, cổng lớn đứng hai hàng thị vệ. Lệ Sa vừa xuống xe Lâm tổng quản mang theo hạ nhân trong phủ quỳ xuống thỉnh an.

Lệ Sa phân phó cho lâm tổng quản chuẩn bị phòng cho Ô Cổ Lực cùng Mã Đề Liên còn mình lập tức xuyên qua từng con đường, hành lang gấp khúc đi vào Cẩm Hoa Đường nối liền nhau với phòng tắm lớn. Chơi đùa trong nước hồ tắm tẩy rửa đi một thân mỏi mệt được các tiểu thái giám hầu hạ hạ mặc y phục nhẹ nhàng ở nhà đi vào sảnh chính Cẩm Hoa Đường, xoay vài vòng trong căn phòng vô cùng rộng lớn.

Từ khi trở thành Sở Vương phi, nàng tổng cộng cũng không ở trong Sở Vương Cung mấy ngày, sao đêm vây quanh trăng, tư thái thực dụ hoặc cao cao tại thượng đâu rồi. Không biết làm Hoàng Hậu là cái cảm giác gì, ha hả, tha thứ cho tâm hư vinh của nàng.

"Nương nương, yến hội đã chuẩn bị xong." A Kim đi vào tới, khom người thành kính.

"Ngươi đi thỉnh mã tứ sư muội cùng Ô Cổ Lực quốc chủ lại đây dùng cơm."

Lệ Sa phân phó một câu nghĩ nghĩ: "Lại mời Bồ vương cùng Nghi vương đến tiếp khách." Có câu là tú tài gặp được binh có lý do để cầu tình, ở bên cạnh Mã Đề Liên cần phải có nhân tài trấn trụ mới thành.

"Dạ, nô tài đi ngay."

Phòng đại sảnh bày một bàn yến hội lớn đứng thật xa đã nghe mùi đồ ăn mê người bay tới. Lệ Sa ngồi ở ghế chủ vị đợi một lát Nam Tuấn cùng Chí Mân cũng tới, hai người vừa tắm rửa xong từng người mặc một thân trang phục võ sĩ bằng sa tanh trắng. Hơn nữa dung mạo không tầm thường, có vẻ hết sức quý khí đoạt người.

Mã Đề Liên cùng Ô Cổ Lực được thái giám dẫn dắt đi vào sảnh lớn, tắm gội xong hai người đều thực xuất sắc... ít nhất Lệ Sa xem ra đúng như vậy.

Mã Đề Liên thay đổi một thân nam trang tơ lụa xanh, rất có khí thế, điển hình tiêu chuẩn người mẫu. Dáng người có lẽ không tính là quá hùng hổ nhưng qua trang điểm lại huấn luyện một thời gian, đi sân khấu hình chữ T tuyệt đối có thể nổi danh.

Ô Cổ Lực áo quần dài bên trong tơ lụa màu trắng, chân mang giày lụa màu đen, bên ngoài một kiện áo khoác màu xám nhạt. Không hổ danh là quốc chủ một phương, cho dù nghèo túng đều có một loại khí chất quý tộc mà người thường không so được.

Hắn chiều cao nếu so với Mã Đề Liên vẫn thấp hơn một chút nhưng cũng có 1 mét 8 mấy, khả năng có huyết thống của Caucasus (**lẽ ra tác giả phải viết là Caucasoid, nghĩa là đại chủng Âu, chủng tộc da trắng sau này**). Hình dáng mặt bộ góc cạnh, cái mũi cao, thẳng đôi mắt là nâu xám, ngẫu nhiên còn thoáng hiện một tia sáng bức người chỉ có khi đối mặt với Mã Đề Liên mới có thể có vẻ vô cùng bất đắc dĩ cùng buồn bực.

"Tứ sư muội ngồi, Ô Cổ Lực quốc chủ mời ngồi." Lệ Sa mỉm cười tiếp đón, đáy lòng lại vừa động nghĩ tới cái từ oan gia hoan hỉ này. Mặc dù có chút vô căn cứ nhưng nếu gọi là chuyện tốt thì chưa chắc là không thể, chỉ là không biết Ô Cổ Lực có thê thất gì chưa?

Mã Đề Liên nhìn các loại thức ăn, mừng rỡ đến mi mắt cong cong: "Sư tẩu biết ta thích ăn gà, làm vài loại thịt gà nhưng gà chặc mấy miếng ăn thật quá phiền toái. Vẫn là gà nguyên con ăn dễ hơn." Ả ta không có thói quen giữ lễ, cầm lên một con gà hầm, xé một cái cánh con gà mồm to nhai lên.

Bọn thái giám đem từng loại thức ăn phân biệt trên mâm để ở trước mặt mỗi người, Ô Cổ Lực nuốt xuống một ngụm tổ yến, cảm giác trơn mượt nhưng không thể nói là ăn ngon cũng không thể nói không thể ăn liếc mắt nhìn Mã Đề Liên một cái, khinh thường nhỏ giọng nói thầm: "Ăn kiểu này thật đúng là giống heo."

Hắn cho rằng Mã Đề Liên không nghe thấy nào biết ả nghe được rõ ràng, nâng lên một chân liền đá bay cả người lẫn ghế, Ô Cổ Lực thân mình đập vào phía dưới cửa sổ, màng cửa sổ bị kéo xuống, che toàn bộ hắn lại.

Lệ Sa mới vừa gắp một viên hoạt hương trân châu bỏ vào trong miệng nhất thời bị biến cố kinh sợ, viên trân châu nghẹn trong cổ họng thiếu chút nữa sặc chết, hai tay vỗ về cổ họng nghẹn tới mức trợn trắng mắt. Nam Tuấn cùng Chí Mân hoảng sợ, một người vỗ lưng cho nàng một người khác lấy ly nước bị A Kim ngăn trở: "Không thể uống nước, nếu là nuốt xuống thì tiêu hóa không được khiến cho đau bụng."

Chí Mân đột nhiên nghĩ đến một biện pháp đó là lúc Hằng Đình ăn đồ vật không nên ăn thấy bà vú dùng qua. Vội vàng ôm lấy Lệ Sa, hắn ngồi ở ghế trên để nàng nằm lên hai chân mình, đầu cúi xuống đầu gối dùng sức thúc vào bụng nàng, hai tay ấn sống lưng tinh tế.

Mã Đề Liên liền biết mình có lẽ sắp xanh mồ rồi, nếu để Đại sư huynh và Nhị sư huynh biết được chắc chắn sẽ lột da ả, nhảy dựng lên: "Muốn ta hỗ trợ hay không?"

Nam Tuấn vô cùng tức giận, ngại nàng vướng bận một phen đẩy ra. Tay đặt ở trên sống lưng Lệ Sa dùng sức vỗ chỉ nghe Lệ Sa a một tiếng sau đó phun ra viên hương hoạt trân châu kia, ho khan liên tục. Chí Mân nhẹ nhàng thở ra, theo hắn biết người ăn cơm nghẹn đến tắt thở không phải số ít, thật sự quá nguy hiểm.

A Kim gọi người mang chậu nước cùng khăn lông tới, Chí Mân ôm ở nàng tựa ở trong ngực mình Nam Tuấn nhúng ướt khăn lông, cẩn thận lau sạch sẽ cho nàng. Lệ Sa dùng nước quýt súc miệng, ghé vào trên vai Chí Mân, trải qua một trận náo loạn như vậy một chút sức lực cũng nhấc lên không nổi.

Chí Mân hung hăng trừng mắt nhìn hai người gây chuyện, quay đầu lại bế ngang người trong lòng lên, vào chính sảnh Cẩm Hoa Đường đi vào phòng ngủ đem nàng đặt ở trên giường nghỉ ngơi.

Lệ Sa nằm ở trên giường, ngực đau lợi hại, nghỉ ngơi hồi lâu mới thở lại điều hòa.

"Nương nương, tốt lên chút nào không?"

Chí Mân vẫn luôn canh giữ ở đầu giường thấy nàng sắc mặt từ từ khôi phục sắc mặt bình thường, buông tâm xuống, mi mắt vừa nhấc, Nam Tuấn bưng một chén canh đi tới. Hắn đặt ở trên bàn, một tay nâng cổ Lệ Sa lên dùng muỗng đút nàng uống.

"Ta có thể tự mình uống." 

Lệ Sa tuy nói cùng bọn họ từng có một hồi ái muội trên xe ngựa nhưng không thói quen bị bọn họ đối xử như vậy, Chí Mân trong mắt có cảm xúc bị thương: "Nương nương chẳng lẽ còn đem chúng ta trở thành người ngoài?"

"Không... không có..." làm đau lòng mỹ nam sẽ bị trời phạt, nàng đành phải mở ra môi anh đào mặc hắn đút ăn.

Ăn xong canh Lệ Sa thấy bọn họ còn không chịu đi liền từ bọn họ đi xuống. Nào biết Lệ Sa cúi đầu, hôn môi nàng, nhẹ nhàng một ngụm đem cái lưỡi nàng hút vào trong miệng, dùng hàm răng tinh tế gặm cắn.

Hắn càng hôn càng mê mang, bàn tay tiến vào vạt áo nàng sờ soạng.

Lệ Sa bị hôn thân thể nóng lên, ở trong xe ngựa không dám có động tác tiến thêm một bước nhưng lúc này tựa hồ không có chỗ nào cần cố kỵ, tay nàng sờ vào lồng ngực rắn chắc của hắn vuốt ve.

Chí Mân hôn đến tình thế cấp bách, tách ra vạt áo trước ngực nàng mỗi tay bắt lấy một cái đẫy đà, dùng sức nắm chặt, sau đó bóp chặt hồng mai diễm lệ vùi đầu xuống bỏ tay ra, cả hồng mai lẫn một khối to da thịt bị hắn hút vào miệng. Mà lúc này, môi anh đào của Lệ Sa bị Nam Tuấn hôn lấy, đầu lưỡi của hắn cướp đoạt khoang miệng nàng, giao triền cái lưỡi nàng không chịu buông ra.

"Ưm..." 

Lệ Sa bị hôn mê mang đột nhiên cảm thấy một ngón tay tiến vào quần của mình, ở dưới háng đầu ngón tay đẩy cánh hoa ra, đang hướng bên trong tìm kiếm, nàng thở hổn hển khom người kẹp chặt ngón tay kia.

"Thì ra nữ nhân là cái dạng này."

Chí Mân lẩm bẩm nói, đôi con ngươi nhiễm đầy màu đỏ, đầu ngón tay đang tìm tòi trong chỗ thần bí của nữ nhân. Trước khi hắn được phái tới Bình Châu từng được quan viên chủ quản lễ nghi trong cung dạy dỗ chương trình học sinh lý, từ lúc ấy liền đối với thân thể nữ nhân sinh ra vô cùng tò mò.

"Ưm!" Lệ Sa nỉ non cầu xin: "Đừng quá vào trong."

"Nương nương, thuộc hạ muốn nhìn người một chút." Chí Mân khẩn cầu, ngón tay ở dưới háng nàng không ngừng cử động, một tay khác đặt ở trên cạp váy nàng, tính cởi váy ra.

Đột nhiên liền đem chính mình giao cho bọn họ như vậy sao? 

Lệ Sa có chút không biết làm sao nhưng thân mình bị bọn họ làm muốn phát hỏa, không tiếp tục đi tiếp tựa hồ thực có lỗi với chính mình. Từ thật lâu trước kia, thời điểm mới xuyên tới biết được đây là xã hội một nữ N phu liền không muốn ủy khuất chính mình, như vậy đối mặt hai nam nhân này là vị hôn phu của nàng, nàng còn làm ra vẻ sao?

"Nương nương, Mã Đề Liên tới cầu kiến."

A Kim ở ngoài cửa nguyệt, cách rèm châu bẩm báo.

Lệ Sa vội vàng đẩy nam tử trên người thấy bọn họ song song đứng dậy, nhẹ nhàng thở ra, Mã Đề Liên tới thật đúng lúc. Từ lúc cùng Tại Hưởng làm chuyện phu thê liền đối với đại lão công sinh ra tình cảm áy náy. Nhưng mà, theo hắn sủng nịch đối với nàng, nhất định là đồng ý.

Bất luận thời điểm nào, đại lão công đều là người nàng tâm phúc cùng tin tưởng dựa vào, có hắn ở bên người liền cảm thấy an tâm hưởng thụ phu ái. Hắn từng nói qua, đem thứ tốt nhất khắp thiên hạ đưa đến trước mặt nàng, cho tới nay hắn cũng là làm y như thế.

Lệ Sa đứng lên sửa sang lại trang phục một chút, Chí Mân đem góc áo nhăn lại của nàng vuốt thẳng. Ở trên giá áo cầm một kiện áo choàng dài màu hồng phấn khoác ở hai bờ vai nàng, mặc váy dài chấm đất, có phong thái uyển chuyển như tiên.

"A Kim, mời tứ sư muội tiến vào."

Lệ Sa kinh ngạc Mã Đề Liên tự nhiên chịu thủ lễ, trước đây ở thiên ưng sơn muốn gặp nàng có khi nào yêu cầu thông báo.

Mã Đề Liên đi vào tới, biểu cảm trên mặt có vẻ áy náy, giơ tay gãi gãi tóc, ha ha cười nói: "Sư tẩu xem ra đã ổn, ta còn đang lo lắng, haha. Không thể tưởng tượng được sư tẩu mảnh mai như vậy, nếu như bị sư huynh biết ta khi dễ sư tẩu, không đem ta xé nát ném vào trong đất làm phân bón là không thể."

Lệ Sa bị câu mảnh mai này làm cho không hài lòng nhưng biết rõ Mã Đề Liên nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng cũng không có ác ý, cười nói: "Ta thân mình luôn luôn không tốt, không phải do tứ sư muội sai. Lại nói là Ô Cổ Lực bày đầu, không quan hệ tới muội, muội không cần áy náy."

"Đúng đó, đúng đó. Đều là do con cá chạch kia không tốt, sư tẩu chờ đi, sư muội làm cho hết giận."

Ở Thiên Ưng Môn trong khoảng thời gian này, Lệ Sa rõ ràng chiếu cố cho mọi người, Mã Đề Liên được không ít ưu ái. Tuy nói trước đây nhìn nàng không vừa mắt, nhưng lại rất nghĩa khí.

Ả nói gió chính là mưa, nhảy dựng lên, một bước một chạy xa ra bên ngoài.

Lệ Sa sợ xảy ra án mạng, vội vàng theo đuôi ra Cẩm Hoa Đường.

[ϐαиgℓιϲє] [є∂ιτ] «мộτ νợ инιềυ ϲнồиg»Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ