Chương 45: Bị Thương

12 2 1
                                    

Lệ Sa dùng toàn bộ nghị lực chống đỡ, chờ tới trên xe, đau đến sắc mặt trắng bệch, đến khi vào thành trở lại trước cửa phủ đã không còn sức lực xuống xe.

Trí Mẫn tự biết nghiệp chướng nặng nề, tự mình đem nàng từ trên xe ôm xuống dưới, từ trước viện đến Ngưng Hương Uyển ước chừng khoảng ba bốn phút. Lệ Sa trong nháy mắt mê mang, lúc này vô cùng hy vọng đôi tay cánh tay này là của Doãn Kỳ, từ khi kết hôn đến ly biệt ngày ấy, từng giọt từng giọt ánh vào trong đầu, bao nhiêu lần, hắn ôm nàng như vậy, cẩn thận che chở.

Giờ khắc này, nàng đau đến trước mắt xuất hiện ảo giác, thì thào nói: "Mẫn đại ca, chàng đã trở lại." Giơ tay vỗ về khuôn mặt nam tử trước mắt, nước mắt ào ào rơi xuống.

Trí Mẫn thấy bàn tay trắng muốt kia có vài vết bỏng rộp lên, trong lòng đau xót, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa cho Chu Thái Y khám kỹ một cái, người nọ có đôi khi là phế vật một chút nhưng trị liệu ngoại thương vẫn là có thể tin, nhất định không để cho nàng lưu lại vết sẹo."

Chu Thái Y! Lệ Sa lắc lắc đầu, nàng không muốn thấy Chu Thái Y, nàng muốn gặp Mẫn đại ca.

Vào Ngưng Hương Các, Lệ Sa bị đặt ở trên giường lớn khắc hoa gỗ đàn, lúc này nàng đã đau đến mức thần kinh xuất hiện ảo giác hỗn loạn, ôm lấy eo Trí Mẫn trong miệng kêu "Mẫn đại ca" không muốn hắn rời đi.

Lệ Sa trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, không biết thân phận hai gã thị vệ của mình.

Nhưng Chính Quốc mơ hồ đoán được, trong bất đắc dĩ, trước mặt Trí Mẫn đem Lệ Sa một thân quần áo rách nát cởi đi lại thấy trên vai cùng cánh tay mấy chỗ bỏng rát, đặc biệt là trên cánh tay đều nổi lên vết bỏng rộp lên. May mắn là nàng khi khí nóng bùng lên kia trong nháy mắt dùng tay bưng kín mặt, không bị hủy dung.

Gã sai vặt mang tới nước ấm, Chính Quốc dùng khăn lông lau đi mặt cùng cổ nàng bị khói bụi ám đen, nhìn đến trên tay vết bỏng rộp lên, không biết lau như thế nào mới tốt.

"Để cho ta lau." Trí Mẫn tiếp nhận khăn lông, nhẹ nhàng lau tay cùng cánh tay nàng tránh đụng tới bộ phận vết bỏng rộp lên. Lúc lau đến trước ngực nhìn đến trên một đôi đẫy đà cũng xuất hiện hai khối bỏng rát, hắn cầm khăn lông tay phải run run một chút, nhẹ nhàng lau đi bên cạnh vết bẩn. Hắn đột nhiên vô cùng thống hận chính mình, tâm tư muốn giết chính mình đều có.

Nam Tuấn đi vào phòng ngủ, nhìn giai nhân trên giường suy yếu, trong mắt lóe lên thương tiếc thấp giọng hỏi: "Chu Thái Y đang ở ngoài cửa, muốn cho hắn tiến vào hay không?"

Theo nàng lâu như vậy, nhiều ít hiểu biết tính tình nàng để một nam nhân không liên quan nhìn đến thân mình, chỉ sợ nàng không muốn.

Trí Mẫn cũng suy nghĩ chuyện này: "Vương gia khi nào trở về?"

"Đã cho Phát Tài đi tìm." 

Nam Tuấn nói xong câu này, chợt cảm thấy không thích hợp, Phát Tài không biết thân phận thật của Kim Thạc Trân cũng không mang lệnh bài, ở đâu tìm được đây? Tự mình quá sốt ruột thương thế Lệ Sa , thế cho nên đã quên điều này.

Trí Mẫn cũng nghĩ đến việc này, ánh mắt nhìn hắn xuyên thấu dò hỏi Nam Tuấn gãi gãi tóc: "Ta tự mình đi quân doanh một chuyến, các ngươi... Ngươi chiếu cố nàng cho thật thật thật tốt." hắn nhìn thoáng qua nữ tử trên giường thật sâu, thở dài, xoay người đi ra ngoài.

Trí Mẫn kéo chăn gấm đắp trên người Lệ Sa , nói với gã sai vặt bên cạnh: "Cho Chu Thái Y tiến vào."

Lại nói Phát Tài tới trước cửa tây quân doanh, báo muốn tìm Thạc Trân.

Sở Vương thân phận thần bí, ở quân doanh có địa vị chí cao vô thượng nhưng biết tên hắn chỉ có cao tầng tướng lãnh, từ trên xuống dưới quân sĩ giống nhau đều lấy Sở Vương xưng hô.

Thủ vệ binh lính không biết Thạc Trân là người ra sao, nói chưa từng nghe qua tức giận đến mức Phát Tài đôi tay chống nạnh ở trước quân doanh chửi ầm lên.

"Cái gì cách lão tử, là Phát Tài đại gia ngươi chưa thấy qua làm quan thế nào, Phát Tài đại gia ngươi là đệ tử Thiên Ưng Môn duy nhất có thiên phú. Cái gì Phát Tài đại gia ngươi võ công cái thế, bách chiến bách thắng, nhiều hào kiệt thua ở dưới tay đại gia, ngươi là cái thá gì, dám trước mặt Phát Tài đại gia nhà ngươi phô trương. Cái gì ông ngoại ngươi đây này, đồ tên xấu xí giữ cửa, đã từng đụng độ người Đột Quyết chưa? Chưa có đụng độ phải không tôn tử, Phát Tài đại gia nhà ngươi năm trước đem một tên Đột Quyết phiến muối đánh thành thái giám, tôn tử, muốn làm thái giám không? Đại gia thành toàn cho ngươi."

Mấy binh lính thủ vệ đều nổi giận, xắn tay áo đánh Phát Tài, Phát Tài võ công chẳng ra gì nhưng dư dả đối phó mấy tên tép riu, qua mấy hiệp đánh ngã bọn họ trên mặt đất.

Quân doanh nghiêm ngặt cỡ nào, trước cửa có hai mươi bốn giá sàng nỏ to lớn, mỗi giá sàng nỏ dùng một lần có thể phát ra hơn một ngàn mũi tên, hai mươi bốn giá cùng nhau phóng ra, mũi tên bay loạn như mưa, có mấy trăm tên Phát Tài cũng sẽ biến thành con nhím.

Tiểu binh thủ thành không có tư cách điều khiển sàng nỏ nhưng tìm sự giúp đỡ tuyệt đối làm được, chỉ cần nói có gian tế muốn trà trộn vào quân doanh là có thể. Lập tức từ trong doanh một đội quân sĩ cầm đao chạy ra, không cần để lâu đem Phát Tài ấn xuống mặt đất, trói gô.

Phát Tài đời này chỉ sợ qua sư phụ, sư tổ, sau lại thêm Sư tổ mẫu sau khi bị bắt mắng càng hăng, ngay cả tổ tông đối phương đều thăm hỏi một lần, một tên quân sĩ ghét hắn miệng đen, vung bàn tay lên tát hắn hai cái.

Phát Tài sau khi ăn tát, cuối cùng cho chút mặt mũi, tránh đi tổ tông đối phương, chỉ mắng nữ nhân bọn họ. Cái gì XX tức phụ ngươi, dù sao mấy tên quân sĩ này cũng chưa thành gia, tùy hắn mắng là được.

Vài tên quân sĩ định áp hắn đến địa lao đi, đợi lát nữa liền giao cho quan quân thượng cấp xử trí. đi ngang qua giáo trường, lại thấy mười vạn quân nhân đen nghìn nghịt đang triển khai đội hình, đằng trước là bộ binh doanh cầm trong tay cung nỏ, huyền giáp doanh trọng kỵ áo đen giáp đen xếp giữa đội hình, hai bên là kỵ quân mặc minh quang khải.

Khí thế rộng lớn, thanh thế rung trời, vừa thấy lệnh kỳ đong đưa, nhóm sĩ tốt đưa gươm đao khiên lên cùng hò hét, pháo hiệu, trống trận, kèn đều vang dậy.

Phát Tài lần đầu nhìn thấy trường hợp chấn động như vậy, liền đã quên mắng chửi người.

Quân sĩ áp giải thấy bộ dáng hắn ngốc ngốc, cảm thấy hòa nhau một lần, quát: "Còn không mau đi?"

Phát Tài trừng: "Đi thì đi, không có gì ghê gớm, sư tổ ta là quan quân thượng cấp nơi này. Để người biết các ngươi khi dễ Phát Tài đại gia, đem các ngươi một đám đều đánh đến đảm bảo cha mẹ ngươi đều nhận không ra."

Một người quân sĩ bĩu môi: "Sư tổ ngươi là ai, nói ra tên lão tử mới tin."

"Nói ra đảm bảo hù chết ngươi, nghe đây tôn tử cưng, sư tổ ta là Kim Thạc Trân, Thiên Ưng Môn thủ tọa đệ tử, quân doanh đại nhân vật."

Kỳ thật Phát Tài cũng không biết thân phận sư tổ, nằm mơ cũng không nghĩ đến tiếng tăm lừng lẫy Sở Vương cùng sư tổ nhà mình là cùng một người.

"Không nghe nói qua." Quân sĩ kia ánh mắt khinh miệt: "Trên đời này họ Kim rất nhiều đi, rất nhiều người đều muốn theo Sở Vương chúng ta làm thân thích, cũng phải nhìn ngươi có đủ tư cách hay không."

"Ta tìm chính là người kia, người chính là sư tổ ta." Phát Tài dùng một lóng tay chỉ.

Quân sĩ kia theo tay hắn chỉ nhìn ra xa chấn động.

Lại thấy một vòng mặt trời đỏ xuống, toàn bộ giáo trường là chỗ bị loá mắt nhất, cột cờ trên duyệt đài cao cao tung bay lá cờ lớn viền vàng cực kỳ rực rỡ lung linh, trên lá cờ dùng chữ kiểu cổ viết thật lớn "Kim". Đại kỳ đón gió phấp phới, trong gió lớn cao ngạo mà quan sát dưới chân tinh binh cường tướng, hướng mọi người tỏ rõ địa vị tối thượng không gì sánh được.

Thạc Trân một thân nhung trang mà ngồi ngay ngắn ở trên đài xét duyệt, hai bên có hai đệ tử thân tín Chu Tầm, Thương Hồng bên cạnh là các cấp quan tướng, phía sau lại là một trăm danh thân vệ.

"Sư tổ ngươi là Sở Vương điện hạ?" Quân sĩ kia vừa nhìn, vừa kinh nghi bất định hỏi.

"Đúng vậy, bên cạnh hai vị là sư phụ ta Chu Tầm cùng sư thúc Thương Hồng." Phát Tài đắc ý dào dạt, trước mắt mặc kệ sư tổ có phải Sở Vương hay không, đáp ứng đã rồi nói lại sau.

"Đắc tội, đắc tội, Phát Tài đại gia, tiểu nhân mở trói cho ngươi." Quân sĩ kia cuống quít cởi dây trói, tên Sở Vương hắn không rõ ràng lắm nhưng Chu Tầm cùng Thương Hồng như sấm bên tai, nghe được Phát Tài nói tên ra, tin tưởng không nghi ngờ.

Phát Tài ở vị trí này rất dễ bị nhìn thấy, ngoài bọn họ ra không còn ai khác, trên đài Thạc Trân đang xem duyệt binh liếc mắt là có thể thấy, mày nhăn nói với Chu Tầm bên cạnh: "Ngươi qua đi hỏi một chút, có phải trong phủ xảy ra chuyện hay không?" Nếu không có chuyện, Phát Tài sao lại có thể tìm được tới nơi này.

Chu Tầm xuống duyệt đài, đi đến chỗ Phát Tài, gần nhất đi cũng mất năm ba phút thời gian, hắn hỏi xong, sắc mặt trầm trọng trở về bẩm báo nói sư nương ra ngoài bị bỏng thực nghiêm trọng, thỉnh hắn lập tức trở về.

Thạc Trân nhất thời biến sắc, giao việc diễn luyện cho lão tướng quân Tiền Bộ Nhân chủ trì, cưỡi trục phong chạy như bay, mới ra doanh môn không xa, gặp được Nam Tuấn cưỡi ngựa chạy tới, không kịp hỏi nhiều, lòng nóng như lửa đốt hướng Kim Thạc phủ chạy đến.

Tới cửa nhà mình, nhảy xuống ngựa, hướng Ngưng Hương Các bước nhanh đi tới, vừa đi vừa trầm giọng hỏi: "Nam Tuấn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không phải cho các ngươi một bước không rời bảo hộ nương nương sao?"

Nam Tuấn trong lòng cũng rất khổ sở: "Nương nương đang nghiên cứu chế tạo một loại vũ khí kiểu mới, nào biết sau khi nổ mạnh làm bị thương chính mình, trên người cháy hỏng nhiều chỗ."

[ϐαиgℓιϲє] [є∂ιτ] «мộτ νợ инιềυ ϲнồиg»Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ