Chương 23: Trường's POV (Phần 1)

29K 2.8K 570
                                    

Tôi nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Chi, níu cô ấy lại:

"Bây giờ khuya rồi, đừng tắm nữa, mai tắm."

Có lẽ tôi lỡ dùng sức hơi quá, khiến Chi mất đà loạng choạng ngã. Tôi vội vàng vươn tay đỡ cô ấy, theo bản năng kéo cô về phía mình.

Mùi nước hoa trên người Chi dường như nhạt hơn so với trí nhớ của tôi, hương đào hòa lẫn hương vanilla vấn vít nơi chóp mũi khiến tôi vô thức nhớ lại mùi thơm ngọt dịu còn lưu trên áo khoác. Chi ngồi gọn trong lòng tôi, cơ thể mềm mại áp sát khiến cả người tôi căng chặt, nhịp tim đột ngột tăng nhanh, đầu óc nhất thời đình trệ.

Thấy Chi đã an toàn, tôi mới thả lỏng cơ bắp, nằm hẳn xuống sô pha. Cơ thể lả lướt phía trên thân người khiến tôi mất tập trung trong chốc lát, hai tay cô ấy vẫn chống lên ngực tôi, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại hơi co lại, giống như có con mèo thu vuốt nhẹ nhàng cào vào lòng. Tôi vô thức rời tầm mắt xuống dưới, cổ áo của Chi hơi trễ xuống, để lộ xương quai xanh và một phần da thịt căng tràn bên trong, màu hồng và trắng tạo thành ấn tượng thị giác mạnh mẽ.

Trong giây phút, tôi có cảm giác máu nóng đang dồn hết về một chỗ, hơi thở trở nên dồn dập, tim đập nhanh, tôi không biết đây chỉ đơn thuần là phản ứng của một thằng đàn ông bình thường hay bởi một lý do nào khác, mà tôi cũng chẳng còn đủ tỉnh táo để đào sâu tìm hiểu. Tôi buộc mình rời mắt, chợt nhận ra Chi vẫn còn ở trên người tôi, mà tôi cũng không hề có ý định muốn đẩy cô nàng ra. Lọn tóc dài của Chi rủ xuống cọ nhẹ lên ngực tôi, khiến vùng da quanh ngực ngứa râm ran.

Tôi cảm nhận được lòng bàn tay Chi đang rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, cơ thể mảnh mai của cô khẽ run, những nơi da thịt chúng tôi tiếp xúc như thể có ngọn lửa, mà tôi là một đồng cỏ khô dễ cháy. Đệch... Thế này thì khác nào bị tra tấn...

Cầu thang đột ngột vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng của Khánh Nguyễn:

"Dưới nhà còn cái chăn nào không, Châu Anh kêu lạnh..."

Khánh im bặt, nhướng mày nhìn chúng tôi. Tôi chưa kịp giải thích thì thằng này đã đi thẳng về phía phòng ngủ, chỉ bỏ lại một câu:

"Hai bạn cứ tiếp tục, tôi đi tìm chăn."

Chi vội vàng ngồi bật dậy, đến lúc này tôi mới nhìn rõ vẻ mặt của cô. Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp giờ đây ửng hồng tựa trái đào chín, đôi mắt trong veo dường như sống động hơn, cô ấy không dám nhìn tôi, hốt hoảng chạy vào phòng tắm. Tôi nhìn theo bóng lưng yêu kiều kia, đột nhiên thấy hơi hụt hẫng, nhưng phần nhiều là cảm xúc nhẹ nhõm.

Tôi biết Huyền Chi trước mắt không phải con bé cùng bàn nhút nhát hồi cấp Ba trong ký ức của tôi, nhưng Chi vẫn là bạn tôi, vẫn là cô gái dịu dàng và mong manh, khiến tôi vô thức muốn bảo vệ. Tôi từng trải qua vài mối quan hệ, gần gũi đôi ba người, không nhiều nhưng đủ để tôi nhận ra được thái độ tán tỉnh kín đáo của Chi. Thực ra chính tôi cũng chẳng rõ lắm liệu Chi có ý với mình không, đôi mắt cô ấy vẫn trong suốt nhưng phẳng lặng, như một đầm nước sâu không thấy đáy, hành động thì bí ẩn và khó đoán, lúc xa lúc gần. Ở cái thời đại người ta coi tình yêu như trò tiêu khiển, việc nam nữ độc thân đò đưa mập mờ cho vui là chuyện hết sức bình thường. Tôi không thích cảm giác bị vờn qua vờn lại như vậy, nếu là bình thường, thích người ta thì tôi sẽ chủ động, còn nếu không có cảm tình tôi sẽ dứt khoát từ chối. Trước giờ tôi vẫn luôn đơn giản hóa các mối quan hệ, nhưng lại chẳng biết phải làm sao với Chi.

Trước Khi Anh ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ