CHAP 200: Câu Nhân

19 2 0
                                    

Cũng may còn nhớ rõ Khương Nghệ Lâm là em gái ruột của mình, Khương Sáp Kỳ không có thoả mãn lòng hiếu kỳ của Bùi Châu Hiền mà nói cho cô nghe Khương Nghệ Lâm đã hỏi cô chuyện gì, Khương Sáp Kỳ nhìn về phía bếp, Khương Nghệ Lâm lại từ trong bếp thò cái đầu ra.

Nhận được ánh mắt cảnh cáo từ em gái: Không được nói.

Được rồi, cô không nói.

Khương Sáp Kỳ tôn trọng ý của gái mình, cô tính toán chờ mọi người về hết rồi sẽ lén nói cho Bùi Châu Hiền nghe.

Nhưng mà cô không nói thì Khương Nghệ Lâm lại rất tự nhiên mà nói, "Cũng không có hỏi cái gì, em chỉ hỏi cô ấy vì sao vẫn luôn mang đồng hồ của em thôi."

Sợ những người khác biết được cái đồng hồ trên tay của Trương Hoàng Nhã là của Khương Nghệ Lâm, cho nên Khương Nghệ Lâm không có hỏi trực tiếp, mà hỏi là "Tại sao cô lại luôn mang cái đồng hồ này?"

Trong phòng họp có đầy đủ nhân viên của tập đoàn Trương Trạch trong dự án này và nhân viên của Khương Thị, cô chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Nhưng mà Trương Hoàng Nhã lại trả lời rất nghiêm túc.

"Tôi đang đợi chủ nhân của chiếc đồng hồ này, chờ cùng cô ấy yêu đương." Trương Hoàng Nhã dịu dàng mà cười, không chỉ có bày tỏ, mà còn nói ra lời giống như thề thốt vậy, "Chờ cho đến khi cái đồng hồ này dừng lại thì thôi."

Đồng hồ cơ cần luôn đeo ở trên người, vĩnh viễn sẽ không bao giờ dừng lại. Một khi đã rời khỏi cổ tay, bị vứt bỏ qua một bên thì mấy ngày sau tự động sẽ dừng lại.

Khương Nghệ Lâm lại hỏi nhiều thêm một câu, "Không phải có con lắc đồng hồ sao. Không nhất thiết phải mang trên tay."

Trương Hoàng Nhã cong khoé miệng lên nói với cô, "Tôi nghiêm túc."

Bùi Châu Hiền nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình, "Sau đó, cô ấy nói là cô ấy thích em?"

Câu nói của Bùi Châu Hiền lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng khách, ánh mắt mọi người đều rơi trên mặt Khương Nghệ Lâm, đến cả dì Trương giao cái nồi đang nấu cho trợ lý Hoàng, rồi chạy ra ngoài nghe chuyện của nhị tiểu thư.

Phác Tú Anh có chút đau đầu, chị của bạn gái cô thích cô em chồng nhà bạn thân mình sao?

"Không có nói trực tiếp như vậy." Khương Sáp Kỳ liếc mắt nhìn trợ lý Tôn nắm chặt góc váy mà nhìn chằm chằm Khương Nghệ Lâm, "Trương tổng nói rất ẩn dụ."

Vẻ mặt của Khương Nghệ Lâm rất bình tĩnh, thay vì chạy trốn vào nhà bếp thì xua xua tay, "Thôi được rồi, đừng có mà nhiều chuyện nữa, mặc kệ có ẩn dụ hay không ẩn dụ, dù sao em nghe cũng không hiểu."

Có chỗ nào mà nghe không hiểu, rõ ràng là quá hiểu nha.

Bùi Châu Hiền nắm lấy góc áo Khương Sáp Kỳ, thì thầm bên tai, Khương Sáp Kỳ gật đầu, "Cũng không khác biệt lắm."

Lời âu yếm ở bên miệng, bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra, còn mang theo ánh mắt ôn nhu nhìn Bùi Châu Hiền, giọng nói gãi đúng chỗ ngứa, "Em thật lợi hại nha, bà xã."

Tiểu Bùi tổng bị khích lệ, liền đỏ mặt.

Bộ dáng nghiêm túc của Khương tổng khen người khác quá hấp dẫn, cô có chút chống đỡ không được...mà thôi có bao giờ chống đỡ được đâu.

Dì Trương còn đang mong chờ nghe chuyện của nhị tiểu thư, không ngờ là không có gì hết, thở dài mất mát đi vào bếp lại.

Trợ lý Hoàng một tay cầm cái xẻng một tay cầm cái chảo xào xào, sau đó đặt đồ ăn vào trong dĩa, dì Trương nhìn cô, ánh mắt sáng lên, đến gần trợ lý Hoàng nhiều chuyện, "Chuyện phía sau là như thế nào? Vị Trương tổng kia nói gì vậy?"

Trợ lý Hoàng lắc đầu, cười mà không nói, đem cái đĩa đồ ăn đặt lên bàn chỗ khu vực giữ ấm, sau đó nhấn nút bật chế độ giữ ấm lên.

Chuyện của phó tổng Khương, không thể tùy tiện nói được.

Cuộc tám chuyện của hội chị em tan rã, tiểu quản gia phát hiện trợ lý Tôn ngồi cúi đầu trên sô pha, thoạt nhìn rất cô, chủ động chạy đến cùng cô nói chuyện phiếm.

"Trợ lý Tôn, cô có crush không?" Không ngờ được tiểu quản gia còn rất nhiều chuyện, tìm được cái đề tài như đâm vào tim trợ lý Tôn.

Trợ lý Tôn lén nhìn trộm Khương Nghệ Lâm, rồi lại cười tươi, "Có a, tôi thích Bùi tổng."

"Bùi tổng?" Tiểu quản gia đảo một vòng, ánh mắt dừng ở trên người Bùi Châu Hiền, đột nhiên giọng nói nghiêm túc, "Không được, chủ nhân đã có phu nhân rồi."

Đại khái là sợ trợ lý Tôn bị tổn thương, tiểu quản gia lại nói tiếp, "Nếu cô không tìm được người cô thích, thì có thể thích tôi nha."

"Nhà ngươi thì có cái gì để thích? Không thể hôn, không thể ôm, lại không thể làm càn." Khương Nghệ Lâm nói.

Tiểu quản gia lập tức phân tích lời nói của Khương Nghệ Lâm, thẹn thùng nha một tiếng, trốn đến bên cạnh bàn trà, "Về mấy cái nhu cầu đó, tôi sẽ ghi nhận ý kiến để phản hồi cho Thịnh Thác Khoa Học Kỹ Thuật."

Vì không ngừng cải thiện tính năng với người dùng, mỗi một tiêu quản gia sẽ được lập trình tự thu thập ý kiến người tiêu dùng, những yêu cầu mà người dùng muốn không thể hoàn thành được, tiểu quản gia sẽ ghi nhận ý kiến sau đó gửi lên ba mẹ nó là các kỹ sư để nghiên cứu thêm.

Nhu cầu sinh lý cũng được cho là nhu cầu, tiểu quản gia e thẹn mà ghi vào nhật ký nhu cầu của Khương Nghệ Lâm.

Trợ lý Tôn liếc Khương Nghệ Lâm một cái, không thèm nói lời nào.

Phác Tú Anh thực sự không thể nhịn cười được, cười ngã nghiêng trên sô pha, đến mức bị sặc thở không nổi.

"Không cần phản hồi." Khương Nghệ Lâm bưng ly trà trên bàn lên uống, ánh mắt lại nhìn qua một góc sô pha khác, "Chị của tôi và chị dâu tôi không cần công năng này."

Sau khi ở bên Bùi Châu Hiền, dáng ngồi của chị cô không còn là thờ ơ, lạnh lùng xa cách hay nghiêm túc, lúc nào cũng ôm lấy Bùi Châu Hiền, không có lúc nào mà không thân mật với Bùi Châu Hiền.

Làm gì cần cái công năng này làm cái gì.

Trợ lý Tôn ngẩng đầu nhìn Khương Nghệ Lâm, "Vậy cô cảm thấy tôi cần sao?"

Đột nhiên đề tài này có cảm giác bị sượng trân.

Không chỉ có sượng trân mà lá gan của trợ lý Tôn cũng lớn, "Vậy phó tổng Khương có muốn đến ôm tôi một cái không?"

Khương Nghệ Lâm nhìn trợ lý Tôn mấy giây, buông chén trà đứng dậy đi đến cái sô pha đơn, khoé miệng cong lên rất đẹp, "Được a, để tôi ôm cô cái nào."

Vừa thấy Khương Nghệ Lâm thực sự đi đến, trợ lý Tôn lập tức cảm thấy túng, cơ thể dựa hẳn vào sô pha, đôi tay che phía trước ngực, "Tôi nói giỡn thôi tiểu Khương tổng."

Có nhiều đôi mắt nhìn cô, chỉ có trợ lý Tôn biết được, lúc Khương Nghệ Lâm nói muốn ôm cô thì tim của cô đập có bao nhiêu mau, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Vậy lần sau cô còn dám nói giỡn với tôi không?" Khương Nghệ Lâm cúi người, đôi tay chống trên thành ghế sô pha, chậm rãi đến gần trợ lý Tôn.

Mắt thấy tiểu trợ lý của mình bị cô em chồng đùa bỡn đến mức đỏ mặt, Bùi Châu Hiền gọi Khương Nghệ Lâm, "Nghệ Lâm, đừng có ghẹo trợ lý Tôn nữa."

Ngoài Khương Sáp Kỳ ra, người Khương Nghệ Lâm nghe lời nhất vẫn là Bùi Châu Hiền, nghe chị dâu nói vậy lập tức đứng thẳng người dậy, quay đầu mỉm cười, "Vâng." Rồi trở lại chỗ ngồi của mình.

Khương Sáp Kỳ thờ ơ, mặt không biến sắc nhưng trong lòng thì âm thầm sẽ tăng khối lượng công việc cho Khương Nghệ Lâm.

Làm ba món đồ ăn, trợ lý Hoàng đem trả lại bếp cho dì Trương.

Nơi này tuy rằng nhà của Khương tổng, nhưng mà trợ lý Hoàng không hề cảm thấy cô là người ngoài, ngồi xuống dựa vào Kim Thái Nghiên, đầu đặt lai vai lão bà mà nghỉ ngơi.

Phác Tú Anh rất thích căn nhà này, cầm điện thoại tìm hiểu thông tin ở khu này, cũng chuẩn bị mua một căn ở đây.

Khương Nghệ Lâm ngồi ở bên cạnh cô thấy được, liền nói, "Toàn bộ căn hộ ở đây đã bán hết rồi."

"Làm sao em biết?" Phác Tú Anh tìm kiếm tin tức, phát hiện ra đúng thật là đã bán hết rồi.

"Đây là bất động sản của tập đoàn Khương Thị." Khương Sáp Kỳ nhẹ nhàng nhéo Bùi Châu Hiền một cái, "Châu Hiền không có nói cho cô sao?"

Phác Tú Anh lúc này mới bừng tỉnh, "Hoá ra là bất động sản của Khương Thị a."

"Đúng vậy." Khương Sáp Kỳ đắc ý mà nói thêm, "Nhưng mà căn hộ này không phải tôi mua, là Châu Hiền tự chọn rồi mua."

Từ lúc chị cô mở miệng nói, Khương Nghệ Lâm liền biết câu chuyện sẽ hướng đến việc này, lúc trước ở khách sạn Duyệt Giang, chị cô còn ăn dấm của Phác Tú Anh mà.

Khương Nghệ Lâm luôn có công dụng trợ thủ cho chị gái, "Chị dâu em không chỉ tặng căn hộ mà còn tặng đồng hồ nữa."

Phác Tú Anh: "...." Sao cô có cảm giác như Khương Sáp Kỳ đang khoe chuyện ân ái vậy?

Không đúng, bắt đầu từ việc cô muốn mua nhà ở đây, đề tài mới có thể nói đến chuyện căn hộ, Phác Tú Anh nhìn cổ tay Khương Sáp Kỳ, vừa nhìn lập tức có thể thấy được cái đồng hồ xa xỉ trên cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh kia.

"Chị với chị gái em đã kết hôn, tiền của chị cũng chính là tiền của Sáp Kỳ, cho nên không thể nói là tặng." Lời nói này Bùi Châu Hiền cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Khương Sáp Kỳ lại rất thích, đôi mắt sáng ngời mà nói, "Chị rất thích em mang đến bất ngờ cho chị."

Tim Bùi Châu Hiền đập thình thịch, xúc động muốn hôn Khương Sáp Kỳ, ở trong nhà có nhiều người, cô tạm thời đè nén xúc động xuống đáy lòng.

Khương Sáp Kỳ cũng cúi gần đến cô, lòng bàn tay cảm giác được làn da của Bùi Châu Hiền đang nóng lên, nghe được hơi thở dồn dập, có tiết tấu nhanh hơn, cô tìm cái cớ mang Bùi Châu Hiền đến thư phòng.

"Bà xã, chị có hồ sơ cần đưa cho em xem." Khương Sáp Kỳ buông tay đứng lên, bộ dáng rất nghiêm túc, "Ở trong thư phòng."

Bùi Châu Hiền không nghĩ nhiều cho lắm, đứng dậy đi theo, "Được a."

Đi vào thư phòng đóng cửa lại, Bùi Châu Hiền mới nhớ ở đây là nhà mới, đừng nói hồ sơ, một cuốn sách còn không có nữa.

Bùi Châu Hiền vẫn còn đang hoài nghi trong đầu, Khương Sáp Kỳ đã ôm lấy cô, khoá trái cửa thư phòng, đem cô ấn lên cửa, dịu dàng mà hôn lấy.

Cảm giác xúc động vừa nãy giờ đây như được giải phóng, Bùi Châu Hiền thích Khương Sáp Kỳ như vậy, hiểu rõ được cô đang muốn gì, hiểu rõ cơ thể cô cần cái gì và được chuyện cô đang muốn làm.

Toàn bộ hoài nghi đều hoà tan vì hơi ấm của Khương Sáp Kỳ, nụ hôn càng thêm nồng nhiệt, chân Bùi Châu Hiền mềm ra, Khương Sáp Kỳ nhẹ nhàng đỡ lấy cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực.

Trong thư phòng, có một cái sô pha màu nâu, Khương Sáp Kỳ đem cô đến sô pha ngồi, bề mặt sô pha thêm mềm mại, có độ lún nhất định, kèm theo tiếng cọ sát mà phát tiếng mờ ám.

Giữa nụ hôn cuồng nhiệt, Bùi Châu Hiền thở dốc, khoé miệng treo nụ cười vui vẻ, trêu đùa Khương Sáp Kỳ, "Khương tổng, hồ sơ chị muốn cho em xem ở đâu vậy?"

Cô không ngờ được là Khương Sáp Kỳ sẽ chơi theo kiểu này, Khương Sáp Kỳ lôi kéo tay cô đặt lên trên ngực của Khương Sáp Kỳ, giọng nói nhỏ nhẹ cuốn lấy tâm Bùi Châu Hiền, "Hồ sơ đều đặt ở đây, tiểu Bùi tổng có muốn mở ra xem không?"

Chạm đến chỗ mềm mềm, tâm Bùi Châu Hiền bị câu đi mất rồi, quên mất ở bên ngoài còn có rất nhiều người, lúc nào cũng có thể đến gõ cửa bảo các cô ra ăn tối, Bùi Châu Hiền cởi cúc áo của Khương Sáp Kỳ.

Chuẩn bị làm thêm bước nữa, Khương Sáp Kỳ ngẩng đầu, cười nhắc nhở, "Bà xã, ở bên ngoài có rất nhiều người."

Hơi thở nóng rực phả bên cổ, chọc cho cả người Bùi Châu Hiền nhộn nhạo, cơ thể rùng mình, Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng mà nằm lên người Khương Sáp Kỳ, quay đầu sang nói nhỏ bên tai Khương Sáp Kỳ, "Chị cố ý còn gì."

"Thích sao?" Khương Sáp Kỳ vuốt tóc Bùi Châu Hiền, lấy mấy sợi tóc đảo ở đầu ngón tay, trên đó còn có mùi hoa oải hương.

Thích muốn chết.

Bùi Châu Hiền ôm lấy cổ Khương Sáp Kỳ, để tim bình ổn lại.

Không đợi tim cô hồi phục nhịp đập, Khương Sáp Kỳ đã kéo tay cô đặt lên bên môi, hôn lên mu bàn tay vang lên một tiếng thật kêu... trong thư phòng an tĩnh lại phát ra tiếng vang rõ ràng.

Chỗ mu bàn tay có con dấu của Khương Sáp Kỳ.

Trong phòng khách, tất cả mọi người đều hiểu rõ mà không ai nói gì, rất ăn ý không một ai hỏi Khương tổng mang Bùi tổng đi vào văn phòng xem hồ sơ gì.

Tiểu quản gia đứng ở bên sô pha, yên tĩnh lạ thường.

Điện thoại Phác Tú Anh vang lên.

"Thật ngại, tôi đi nghe điện thoại." Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng khách, điều này làm cho Phác Tú Anh có chút ngượng.

Phác Tú Anh đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại, nhìn bụi nha đam ở ban công, giọng nói rất ôn nhu, "Em tan tầm rồi à? Tôi ở nhà mới của Bùi Châu Hiền, em có muốn lại đây không? Đang cùng ở với chị em sao..."

Trên sô pha có vài người nghe được, nhìn Phác Tú Anh mà hiếu kỳ.

Phác Tú Anh tiếp tục nghe điện thoại, "Vậy...để tôi hỏi Châu Hiền."

======================

(SEULRENE ver) PHU NHÂN, HÔM NAY CHỊ ĐÃ THÍCH EM CHƯANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ