Chương 9: Sắc đẹp của em sẽ khiến kẻ khác phạm tội

481 6 0
                                    

Rượu được vài tuần, cho dù là tiệc rượu của tầng lớp thượng lưu cũng vậy, những cử chỉ nhã nhặn, vẻ thanh tao thường ngày đều nhường chỗ cho bản chất thật sự của mỗi con người...

Lạc Tranh đi đến một góc khuất để nghe điện thoại. Là Ôn Húc Khiên gọi tới. Hôm nay nàng đã ra ngoài cả ngày, chả trách khiến anh lo lắng.

Xoa xoa thái dương có chút đau nhức, Lạc Tranh nhẹ nhàng trả lời, "Húc Khiên, không cần lo lắng, em đang cố tranh thủ nắm lấy cơ hội hợp tác, xong việc sẽ trở lại khách sạn."

Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Ôn Húc Khiên.

"Tranh Tranh, em không cần vất vả như vậy, Thương Nghiêu là người rất tốt, chúng ta cũng không cần quá khẩn trương, anh tin anh ta nhất định sẽ hợp tác cùng chúng ta. Em đang ở đâu? Anh tới đón em."

"Không cần đâu, em tự..."

Lạc Tranh còn chưa kịp nói hết câu, từ đằng sau có một bàn tay vươn ra đoạt lấy điện thoại của nàng, giọng nói trầm thấp vang lên, từng lời vô cùng rõ ràng.

"Húc Khiên, Lạc tiểu thư đi cùng tôi, cậu không cần lo lắng."

Lạc Tranh bị hắn hù cho thiếu chút nữa tim nhảy ra khỏi lồng ngực, quay đầu lại trợn mắt nhìn gã đàn ông đang nở nụ cười tà, thái độ như thể gặp quỷ.

Điện thoại đầu bên kia hơi ngẩn ra, sau đó truyền đến giọng nói tao nhã của Ôn Húc Khiên, "Thương Nghiêu, là anh sao, Tranh Tranh đi cùng anh thì tôi yên tâm rồi."

Thương Nghiêu lười biếng dựa vào bên cửa, nụ cười trong mắt càng đậm, vừa tiếp điện thoại vừa đem tầm mắt đặt trên người Lạc Tranh, không hề che giấu việc quan sát vẻ mặt nàng, sau đó ánh mắt chậm rãi rời xuống, từ gò má xinh đẹp đến chiếc cằm thon thả, chiếc cổ thiên nga mảnh dẻ, xương quai xanh mê người, cuối cùng dừng lại trên đôi gò bồng đảo cao vút, tròn trịa...

Lạc Tranh cảm thấy thật sự khó thở, ánh mắt dò xét của hắn khiến lòng nàng nảy sinh cảm giác sợ hãi, rồi lại có cảm giác hưng phấn khó tả. Nàng thực không hiểu nổi bản thân mình tại sao lại như vậy.

Chỉ biết là, ánh mắt của người đàn ông này quá sắc bén... mập mờ không chịu nổi.

Khóe môi hắn lại khẽ nhếch lên.

"Húc Khiên, yên tâm đi. Tôi sẽ chăm sóc Lạc tiểu thư thật chu đáo. Hơn nữa cũng sẽ tự mình đưa cô ấy về khách sạn." Giọng nói của hắn nhẹ như nước, nghe đầy vẻ chân thật như một thiên sứ.

Chỉ có Lạc Tranh mới có thể nhìn ra, khi hắn nói đến hai từ "chăm sóc" cùng "tự mình", trong ánh mắt kia mang theo bao nhiêu phần nhiệt nóng.

Nàng không phải trẻ nít, đương nhiên hiểu rõ ánh mắt ấy mang hàm ý gì.

Cuộc nói chuyện kết thúc, Thương Nghiêu khẽ vuốt điện thoại, khóe môi nở nụ cười, nhìn chằm chằm nàng không nói một lời.

"Trả điện thoại cho tôi!" Lạc Tranh nói vô cùng dứt khoát.

Toàn thân Thương Nghiêu toát ra một vẻ lười biếng, đem chìa khóa xe đặt vào tay nàng.

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Ân Tầm (FULL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ