Thủ tịch bệnh kiều 7

580 28 0
                                    

Bên tai vang lên nhịp tim trầm ổn có lực của người đàn ông, tiếng sấm ầm ầm kia dường như không còn đáng sợ nữa, Ninh Uyển áp vào ngực hắn nhỏ giọng nói: "A Thâm... Đừng đi..."

Trong phút chốc cơ thể người đàn ông cứng đờ, hắn ngừng thở, bàn tay vỗ về lưng cô run lên nhè nhẹ, như là hứa hẹn đáp lại cô: "A Thâm không đi, A Thâm sẽ luôn ở đây."

Thẳng đến khi người phụ nữ trong ngực an giấc ngủ say, Chu Đình Thâm vẫn như cũ mở to hai mắt, thỉnh thoảng có đạo tia chớp bổ qua xé toạc màn đêm tĩnh mịch, chiếu vào con ngươi u lãnh sâu thẳm của hắn, rồi biến mất không còn dấu vết.

Thời điểm mười hai tuổi, cô vẫn là một cô bé nhỏ yếu mềm mại, cũng trong một ngày mưa to gió lớn như thế này, sấm chớp ầm ầm vang dội, cô lén lút trốn vào trong phòng hắn, thân thể thơm mềm cuộn tròn trong lòng ngực hắn, run bần bật.

Cô nói: "A Thâm, em sợ."

Bộ ngực non nớt của cô áp vào nơi xương sườn suýt bị Ninh Kính Thành đánh gãy của hắn, đau đến mức hắn thiếu chút nữa cắn chệch khớp hàm, toàn thân cực lực run rẩy, nhưng hắn lại không dám thở mạnh.

Lúc đó, Chu Đình Thâm nghĩ, cùng là một cha mẹ sinh ra, sao một người như thiên sứ, một người lại giống ác quỷ thế này.

Khóe miệng hơi nhếch lên, Chu Đình Thâm ở trong bóng tối nở nụ cười, hơi thở ngọt ngào của người phụ nữ quét qua bên cổ hắn, giống như lông chim mềm nhẹ phất qua. Lại nhớ tới những hồi ức trước kia, hắn chỉ cảm thấy ngọt ngào và tốt đẹp, bởi vì, thiên sứ đã bị hắn chặt gãy đôi cánh, vĩnh viễn bị giam cầm bên người hắn, còn ác ma kia, đã sớm bị hắn đánh xuống mười tám tầng địa ngục.

Cảm giác có thể nắm giữ vận mệnh chính mình, thật tuyệt vời.

Bất tri bất giác mưa đã ngừng, sấm đã lặng, toàn bộ phòng ngủ trở lại vẻ tĩnh lặng mà yên bình.

"Ừm..." Người phụ nữ trong ngực bỗng nhiên bất an động động thân mình, mi tâm nhíu chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rất nhanh đã thấm ướt lớp áo ngủ mỏng manh.

Xem ra là gặp ác mộng, Chu Đình Thâm vội bật đèn, cơ thể mới vừa động, tay trái lập tức bị một bàn tay nhỏ lạnh lẽo nắm lấy, các đốt ngón tay bởi vì quá dùng sức trở nên trắng bệch, hắn đau lòng đẩy mở ngón tay cô ra, ôn nhu vuốt ve mái tóc ướt đẫm của cô, trong giọng nói không che giấu được chút hoảng loạn: "Ninh Uyển! Mau tỉnh lại, tỉnh lại là ổn thôi."

Ninh Uyển nghiến răng kêu ken két, cả người run rẩy, nơi khóe mắt nhắm chặt chảy ra hai hàng nước mắt hòa quyện cùng với mồ hôi chảy xuống: "Không... Không muốn..."

Chu Đình Thâm vội vàng ôm cô, ôm vào trong ngực nỉ non: "Được, chúng ta không muốn."

Giống như được ánh sáng chiếu rọi xua tan bóng tối, Ninh Uyển lắc đầu nguầy nguậy, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng, bỗng nhiên mở mắt kêu lớn: "Đừng đánh A Thâm!"

Chu Đình Thâm sửng sốt, bàn tay đang lau nước mắt cho cô dừng lại giữa không trung.

Trong tròng mắt trống rỗng của Ninh Uyển dần dần hiện rõ hình dáng anh tuấn của người đàn ông, môi cô run run, chăm chú nhìn hắn, lặng lẽ khóc trong tuyệt vọng: "Tôi mơ thấy... Mơ thấy anh ấy đánh anh, đây không phải sự thật đúng không?"

"Đương nhiên không phải thật." Khuôn mặt Chu Đình Thâm lạnh đến cực điểm.

"Không đúng, tôi còn chưa nói là ai!" Người phụ nữ có chút kích động, "Tôi mơ thấy anh ấy thi kém, thuận tay cầm ghế gỗ bên cạnh đánh anh, phạt anh quỳ, quyền đấm cước đá..."

"Đủ rồi Ninh Uyển." Chu Đình Thâm trầm giọng cắt ngang lời nói đang mơ màng của cô, "Em chỉ đang mơ ngủ thôi, ngoan, đừng nghĩ lung tung nữa."

Ninh Uyển tất nhiên không để ý tới hắn, không biết lấy sức lực từ đâu, tiến lên xé mở áo ngủ hắn, tuy cô đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh ——

Chỉ thấy trên bề mặt cơ bụng sáu múi rắn chắc của hắn phủ đầy những vết sẹo gớm ghiếc, thậm chí còn đan xen chi chít vào nhau, có lẽ do đã quá lâu, màu sắc đã nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn đáng sợ như cũ... Cô chỉ biết về tuổi thơ của Chu Đình Thâm thông qua cốt truyện gốc, nhưng không nghĩ tới khi nhìn thấy lại kích thích thị giác thế này, chấn động đến vậy.

"Khó trách... Anh chưa bao giờ để trần trước mặt em." Ninh Uyển run rẩy chạm vào vết sẹo đã lành từ lâu, ngay cả khi làm chuyện đó, hắn cũng chỉ móc ra côn thịt, "Em còn tưởng anh là vì muốn nhục nhã em..."

Chu Đình Thâm cũng không ngờ tới hành động đột ngột của người phụ nữ, thẳng đến khi bụng truyền đến xúc cảm mềm mại, hắn mới như giật điện tránh né, nhanh chóng đứng dậy sửa sang quần áo, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng ngủ.

【Quyển 2/EDIT】 Mau xuyên - Nữ phụ nghịch tập (H)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ