Thủ tịch bệnh kiều 22

447 20 0
                                    

Thời tiết dần chuyển lạnh, thời gian Chu Đình Thâm ở lại Bích Uyển cũng ngày càng nhiều. Dù sao chỉ cần Ninh Uyển không đặc biệt phản kháng lại, hắn sẽ chịu đựng ở lại không đi, mỗi một góc ngách trong căn phòng nhỏ đều lưu lại dấu vết của hắn.

Sô pha, cửa sổ lồi, bàn ăn, phòng bếp, đều có dấu vết hoan ái của bọn họ. Lần kích thích nhất là ở trên ban công kiểu cũ, trước lan can bằng gạch cao bằng nửa người, nửa trên hai người quần áo chỉnh tề, nửa người dưới trần trụi, dưới lầu còn có người đi đường lang thang trở về trong đêm tối, hắn từ phía sau mạnh mẽ cắm vào, thao người phụ nữ cho đến khi dâm dịch trào dâng.

Nhớ lại ngày ấy bởi vì khẩn trương, tiểu huyệt dị thường cắn chặt cùng trơn trượt, Chu Đình Thâm lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Ninh Uyển chui ra thoát khỏi vòng tay hắn, xốc chăn ấm nhảy xuống giường, mơ mơ màng màng nói: "Sắp đi làm muộn rồi."

Giờ đây người vốn luôn ngủ nông và có tính tự giác cao lại dành nhiều thời gian nằm dài trên giường. Hắn còn muốn phân xem nên làm ca nào, thậm chí còn nghĩ tới việc đánh sập cả công ty, nhưng chợt nghĩ lại Ninh Uyển cũng không thích cả ngày chỉ ở trong phòng. Trước giờ hắn không dám hy vọng xa vời, hiện tại từng bước từng bước tới so với tưởng tượng của hắn còn ấm áp hơn, hắn cũng bắt đầu trở nên thận trọng.

Nhìn thấy Ninh Uyển đã rửa mặt xong, mặc áo khoác mỏng màu xám khói, tóc tùy tý buộc thành đuôi ngựa, Chu Đình Thâm vẫn xem ra một chút ý vị, oán giận nói: "Chỗ em không chấm công, chuyên cần như vậy làm gì?"

"Không làm việc nghiêm túc, làm sao có tiền lương nuôi cái người ngày ngày tới cọ ăn cọ uống như anh?" Ninh Uyển đã sắp xếp túi xong, như nhớ tới gì đó, khuôn mặt trắng như tuyết đỏ bừng, ánh mắt nhìn Chu Đình Thâm đột nhiên sâu thẳm, bĩu môi la lên "Đồ háo sắc" rồi vội vã lao ra cửa.

Lưu lại mình hắn hồi tưởng, phía dưới càng có tinh thần vểnh lên, hừm, đã lâu không đi xem phim rồi.

---------------

Lưu tổng là một ông chú trung niên bị vợ quản chặt, cả ngày nói mười câu thì tới ba câu nói về vợ mình, một đám đồng nghiệp cũng không thèm giễu cợt ông ấy, dù sao thì thời buổi này, đối với người đàn ông yêu vợ mình thì luôn có độ hảo cảm rất cao.

Ninh Uyển hơi có chút bối rối, lúc trước mình tìm được công việc như này, hắn có nhúng tay hay không? Lại thầm mắng mình ra vẻ, môi trường làm việc để mình thư thái thế này, vậy là đủ rồi.

"Họp khẩn cấp, họp khẩn cấp." Lưu tổng mập mạp cuống cuồng cao chất giọng the thé, "Xưởng sản xuất điện thoại di động hứa cung cấp mấy ngày trước đột nhiên đóng cửa, khách hàng lại đang giục đơn, mọi người mau chóng cùng nhau nghĩ biện pháp."

Đây là đơn đặt hàng lớn mà họ đã thảo luận cách đây một tháng, khách hàng cần mười vạn bộ điện thoại di động của một nhãn hiệu nhỏ lẻ, nhưng trăm triệu không ngờ tới nhà xưởng không quay vòng được vốn, mắc nợ nên phá sản, mấy người phụ nữ rất nhanh đã mồm năm miệng mười thảo luận về việc này.

Ríu tít nửa ngày, cũng không cho ra được phương án giải quyết hữu hiệu nào. Nếu bị khách hàng khiếu nại, một công ty nhỏ như bọn họ, sợ là phải đóng cửa.

"Hazz, nếu như được tập đoàn Viễn Đại chịu ra tay hỗ trợ thì tốt rồi." Trịnh Linh lại bắt đầu hoa si, "Chu thiếu ngoắc ngoắc đầu ngón tay một cái, đừng nói là mười vạn bộ, trăm vạn bộ cũng có thể sản xuất đủ trong thời hạn."

"Đại Trịnh, cô, cái lão yêu tinh này, lại bắt đầu nói vớ vẩn. Công ty lớn nhỏ ở thành phố F mọc nhiều như kiến, người địa vị như Chu thiếu tại sao lại hạ mình giúp đỡ một cái chân kiến mà thậm chí còn không thể nhìn thấy chứ." Đồng nghiệp Ngô Tương Vũ không chút lưu tình đả kích cô ấy.

Ninh Uyển nghe được cuộc nói chuyện này trong lòng động một cái, mặc dù Chu Đình Thâm đưa cho cô thẻ thông hành riêng, nhưng cô cũng chưa bao giờ đi tới nơi làm việc của hắn, nhìn thấy các đồng sự mặt ủ mày ê, cô nhẹ giọng nói: "Lưu tổng, không bằng để tôi đi ra ngoài một chuyến, xem có nhà xưởng nào khác có thể hỗ trợ được không."  

【Quyển 2/EDIT】 Mau xuyên - Nữ phụ nghịch tập (H)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ