Vương gia phong lưu 8

304 18 0
                                    

Trong đình các nhỏ trên hồ, lớp ngói xám xanh, tường phấn trắng, được tô điểm thêm bằng chút màu xanh lá từ các dải cây, nhưng cũng đẹp đến thanh u khác biệt. Ninh Uyển chán chết dựa vào đàn cổ trong đình, tùy ý khảy khảy dây đàn, âm thanh dây đàn giống như gợn sóng bay ra.

Đôi tay nàng cực kỳ xinh đẹp, mười ngón tay thon dài đầy đặn, không có bất kỳ khớp xương nhô ra nào, đầu ngón tay giống như ống hành lá non nớt. Nếu không ngoài dự liệu, Dự vương sẽ giống trong nguyên tác dùng nhiều tiền bao trọn nàng, các loại vật chơi quý hiếm cứ cách năm ba ngày lại đưa tới Lộng Nguyệt Các, nhưng Thấu Ngọc Lâu có một quy củ bất thành văn, chỉ cần là cô nương nhìn trúng, cũng có thể cùng gió chơi xuân một lần.

Phương Quân Trì cứ cách vài bữa lại đến Lộng Nguyệt Các một chuyến, có khi mang theo mùi rượu say lòng người, có khi mang theo hương hoa, cho tới bây giờ không thay đổi đó chính là nụ cười ôn nhu ẩn chứa trong đôi mắt đào hoa của hắn. Bọn họ thỉnh thoảng sẽ đánh cờ, Ninh Uyển không có kiên nhẫn với loại tiêu khiển mài mòn tính tình này, thời điểm sắp thua trận liền duỗi tay gạt bàn cờ, Phương Quân Trì cũng không tức giận. Ngẫu nhiên hắn sẽ từ sau lưng ôm lấy Ninh Uyển, ôm nàng ngồi ở trước đàn cổ, ôm lấy vòng eo của nàng cùng nàng đánh đàn —— quên nói tài đánh đàn của Khanh Liên vô cùng xuất sắc, cho dù là diễm khúc cổ xưa phù phiếm, nàng cũng có thể hạ bút thành văn.

Đương nhiên lúc tấu đàn, đôi bàn tay thon dài kia sẽ đàn lên thân thể trẻ tuổi, no đủ, mê người của nàng.

Nghĩ đến đây khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Uyển nóng lên, hắn mỗi lần làm đều ôm lấy đầu vú mẫn cảm của nàng mà hút một trận, xúc cảm tê ngứa phảng phất còn tàn lưu trong thân thể. Đúng lúc này, Vũ Đao nhíu mày đi tới bẩm báo: "Khanh Liên cô nương, Hách Liên tướng quân cầu kiến."

"A? Mau mời vào." Đôi mắt lưu ly của Ninh Uyển chợt sáng ngời, nàng nhớ tới con thỏ trắng nhỏ trong lồng ngực Hách Liên Sanh đêm hôm đó, trong mắt hồng thoáng có tia linh khí, nguyên thân sau khi theo Dự vương, liền cự tuyệt gặp bất kỳ nam tử nào, bao gồm Hách Liên Sanh, cũng bởi vậy đã bỏ lỡ cơ duyên tự cứu.

Hách Liên tướng quân đương nhiên không phải tới chơi hoa khôi, lúc gặp Khanh Liên tiểu bạch thỏ Tiểu Ngọc cũng không rời khỏi lồng ngực hắn. Trong nguyên tác, quan hệ giữa Hách Liên Sanh và Tiểu Ngọc chính là cặp đôi rất yêu nhau, nhưng do sự khác biệt về thể chất giữa người và yêu, Tiểu Ngọc sau khi mang thai lưu lại trong kinh dưỡng thai, sau đó khó sinh mà chết.

Ninh Uyển hạ quyết tâm muốn giúp nàng.

Hách Liên Sanh long hành hổ bộ bước vào Lộng Nguyệt Các, bàn tay to nâng mông thỏ trắng mập mạp, bộ dáng buồn cười lại hài hòa, hắn gãi gãi đầu không biết nên mở miệng thế nào ——

"Tiểu bạch thỏ thật đáng yêu, tướng quân sẽ không để ý nếu Khanh Liên muốn ôm một cái chứ?" Ninh Uyển chủ động duỗi tay.

"Được, được." Từ đêm đó sau khi tham gia náo nhiệt xong, Tiểu Ngọc luôn quấn lấy hắn muốn gặp Khanh Liên, Hách Liên Sanh tuy rằng trong lòng kỳ quái, nhưng thương nàng không có bạn tốt tri kỷ, vì vậy hắn nhằm lúc Phương Quân Trì không tới quấy rầy tới gặp Khanh Liên. Hắn trân trọng đưa tiểu bạch thỏ tới trong ngực Khanh Liên, nào biết còn kém một khoảng, Tiểu Ngọc thế nhưng lần đầu tiên chủ động nhảy vào trong ngực người thứ hai trừ hắn, móng vuốt nhỏ kia vừa vặn nhào vào trước ngực nữ nhân. Tâm tình Hách Liên Sanh... Thực vi diệu.

Ninh Uyển bắt chước tư thế ôm thỏ nhỏ của Hách Liên Sanh, cái miệng ba mảnh đáng yêu, mắt tròn xoe linh động, bộ lông sờ lên vừa mượt vừa trơn.

"Nàng giống như rất thích ngươi..." Hách Liên Sanh không biết nên nói gì.

"Ừ, ta cũng rất thích nàng. Thỉnh tướng quân tránh đi một chút." Ninh Uyển vuốt đầu Tiểu Ngọc, cảm thấy tim cũng muốn tan chảy.

Đợi Hách Liên Sanh tránh đi, Tiểu Ngọc đã bị sờ đến thoải mái mà híp mắt, Ninh Uyển khẽ cười nói: "Hiện thân đi."

Trong nháy mắt tiểu bạch thỏ rơi xuống đất liền hóa thành một thiếu nữ tuổi xuân, da thịt trắng sứ gần như trong suốt, đôi con ngươi thuần khiết đen nhánh: "Tỷ tỷ, tỷ quả nhiên biết Tiểu Ngọc là thỏ yêu."

"Đương nhiên rồi, thỏ nhỏ bình thường trí lực tương đối thấp lại nhát gan rụt rè, nơi nào giống như muội, mắt nhỏ quay tròn lưu chuyển."

Tiểu Ngọc ngây thơ không rành thế sự, thuần khiết tựa như tờ giấy trắng, cũng khó trách Hách Liên Sanh từ sau khi có tiểu bạch thỏ lại không gần nữ sắc, vả lại sau khi Tiểu Ngọc mất sớm cả đời cũng không cưới.

Một người một yêu rất nhanh thì thầm hàn huyên, không biết thời gian trôi đi.

"Khanh Liên tỷ tỷ, tỷ thật đẹp... Tiểu Ngọc thật hâm mộ." Hai tay Tiểu Ngọc nâng khuôn mặt nhỏ, ngây ngốc nhìn Ninh Uyển.

Ninh Uyển duỗi tay quát chóp mũi nàng: "Tiểu Ngọc cũng rất đẹp, ta rất ghen tị với Tiểu Ngọc nha, có thể đi theo tướng quân nhà mình gặp được nhiều cảnh đời, hẳn là rất tự do."

【Quyển 2/EDIT】 Mau xuyên - Nữ phụ nghịch tập (H)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ