Hwang Hyunjin nhàn nhã cài lại thắt lưng, chỉnh trang quần áo như thể những việc vừa xảy ra chẳng khác khác gì một buổi biểu diễn nghệ thuật.
Jisung đứng bên cạnh không nhịn được nhếch khóe môi. Đúng là hoang đường! Mấy giờ trước, cậu thật không biết hóa ra giới hạn của mình có thể được mở rộng đến mức này.
Anh ngẩng đầu, đứng dậy khỏi ghế dựa, đưa tay vén gọn sợi tóc xõa trên trán Jisung, rồi rút khăn giấy trong hộp, tỉ mỉ lau sạch chất lỏng của mình dính vào trước ngực áo giúp cậu. Anh vừa cẩn thận lau vừa dịu dàng nói: "Rất hoang đường đúng không? Han Jisung, chẳng phải ngày xưa chúng ta còn chơi trò hoang đường hơn chuyện này gấp mười lần hay sao?"
Lau xong, anh cẩn thận giúp cậu chỉnh lại cổ áo và đeo lại găng tay.
Hai người đứng đối mặt với nhau dưới chiếc đèn treo trang trí màu bạc. Dường như họ đã trở lại trạng thái của một giờ trước, anh là hội viên kim cương, dẫn bạn gái đến đây để chọn trang sức, còn cậu là người giới thiệu sản phẩm.
Anh nhìn cậu với ánh mắt thương hại, ngón tay lướt qua từng đường nét trên mặt Jisung: "Bây giờ cậu đã hiểu sức ảnh hưởng của đồng tiền và sự khốn khổ của nghèo khó, cũng như hiểu rõ tâm trạng của tôi lúc đó chưa? Mọi người luôn nói, Thượng Đế rất công bằng, trước đây tôi còn không tin, nhưng giờ tôi tin rồi. Vì vậy Hoàng tử hạt đậu à, những chuyện vừa xảy ra có thể xem như là sự an bài của Thượng Đế đấy."
Hwang Hyunjin gấp gọn gàng tấm chi phiếu, kéo mở áo đồng phục cậu ra, nhét tấm chi phiếu vào trong ngực cậu: "Baby, đây là tiền boa, tôi rất hài lòng về thái độ phục vụ của cậu. "Từ đầu đến cuối, Jisung vẫn đứng thẳng lưng, mãi cho đến khi hai cánh cửa lớn màu vàng kia từ từ đóng lại, cậu mới chậm chạp nhấc hai chân, lê bước đến chỗ góc tường, dựa lưng vào tường thật sát, giống như nếu không có bức tường kia chống đỡ, cậu sẽ tan biến ngay lập tức. Một lúc sau, Jisung xoay người lại, úp mặt lên tường, mắt nhìn chằm chằm tay mình. Vừa rồi cậu đã dùng đôi tay này kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?
Cậu rút tấm chi phiếu trong áo ra, cũng nhiều số 0 lắm! Cậu đếm từng con số.
Một triệu, một triệu! Đúng như lời người kia nói, anh chính là kim chủ hào phóng nhất thế giới. Jisung nhìn tấm chi phiếu rồi bật cười khanh khách, sau đó miệng cậu lại nếm được vị mằn mặn, ngón tay cũng ươn ướt.
Khốn kiếp! Lạ thật, thứ đang dính trên tay cậu là nước mắt đấy sao.
Cậu nhìn ngón tay mình rồi ngẩn người, từ từ mở miệng. "Han Jisung, đã bao lâu mày không rơi nước mắt rồi?" Jisung không nhớ nổi bao lâu rồi mình chưa khóc, có một lần cậu khóc nhiều nhất, nước mắt rơi ào ào như vòi nước, đôi mắt ngấn lệ vô cùng điềm đạm đáng yêu. Sau đó, một người đàn ông nói cho cậu biết một sự thật phũ phàng rằng: Han Jisung, sẽ có một ngày cậu phát hiện ra rằng, nước mắt cũng chỉ như mấy bó cải trắng lớn bán ế ngoài chợ mà thôi.
Đúng là vậy thật! Dần dần, da mặt cậu cũng dày lên, trái tim cũng chết lặng, sau cùng Han Jisung đã quên mất rằng mắt cậu còn có thể rơi lệ. Không ngờ hôm nay cậu lại bị hwang Hyunjin đả kích đến mức mắt nhòe đi vì nước.
Hwang Hyunjin, Hwang Hyunjin, đã bao lâu cậu không nhớ đến người này rồi?
Khi Jisung còn đang nghĩ ngợi miên man thì Hwang Hyunjin đã ký xong giấy tờ đưa cho quản lý. Han Minyeon đang đứng cạnh anh, người phục vụ mặc bộ đồng phục được cắt may tinh xảo cầm giấy chứng nhận cho bộ trang sức series Hoa Lan, lần lượt quét qua máy quét điện tử.
Tiếp theo, Han Minyeon cười như hoa kéo tay Hwang Hyunjin rời đi trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Tài xế mặc đồng phục mở cửa xe cho họ, chiếc Rolls-royce màu xanh ngọc chạy trên con đường thành phố Seoul, các cửa hàng hai bên đường đều là các nhãn hiệu khiến người ta ham muốn.
Ngồi trên xe sang, nắm tay người đàn ông có tiền, mang những vật phẩm tượng trưng cho cuộc sống cao cấp, đây chính là cuộc sống vẻ vang nhất trong mắt phụ nữ ở thời đại này. Có rất nhiều người bất chấp tất cả vì muốn một cuộc sống như thế, thật không may, Han Minyeon cũng là một trong số đó.
Cô lẳng lặng ngồi đấy, mắt nhìn ra cửa sổ. Cô biết mình đang làm đúng, cô không làm nũng, không hỏi xem tại sao anh lại chọn trang sức mà không hỏi ý kiến của cô. Thật ra Han Minyeon không thích series Hoa Lan chút nào, Đi tìm thời gian đã mất gì chứ, mấy thứ kia chỉ như câu chuyện tình yêu của đôi nam nữ không biết ấu trĩ là gì mà thôi. Nhưng Han Minyeon sẽ không nói những điều này với Hwang Hyunjin. Có thể cô gái thông minh cũng không thể có được Hwang Hyunjin, nhưng cô gái thông minh sẽ dùng trí tuệ của mình để kéo dài thời gian ở bên cạnh anh lâu hơn.
Trước mắt, cô đã làm không tệ.
Chẳng hạn như lúc này, Hyunjin đang cần suy nghĩ, như vậy cô sẽ tự biến mình thành không khí.
Ánh mắt Han Minyeon dần mất tập trung, nương theo ánh đèn ngoài cửa xe, gương mặt như ẩn như hiện phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh kia khiến Han Minyeon không thể dời mắt.
Đó là Hwang Hyunjin mà bao người phụ nữ si mê cơ chứ! Lúc hai mươi hai tuổi, Hwang Hyunjin đã sáng lập ra nhãn hiệu nước hoa của riêng của mình tại thành phố Milan.
Giới truyền thông hà khắc phương Tây còn không tiếc lời ca ngợi Hyunjin rằng: Bản thân chàng trai ấy chính là một hương thơm vĩnh hằng, một hương thơm dài lâu.
Có lẽ vào năm mươi năm sau, sẽ có tác giả kỳ cựu đến trước mặt Hwang Hyunjin, tự đề cử mình, hy vọng có thể viết nên một cuốn tiểu sử mang tên anh. Chắc hẳn vị tác giả kia sẽ mở đầu cuốn tiểu sử kia như sau:
Trước năm hai mươi tuổi, Hwang Hyunjin chỉ có hai bàn tay trắng, anh nghèo đến mức mỗi tháng đều phải đến cơ quan phúc lợi chính phủ để xin tiền cứu trợ và học bổng.
Thời đại này, người có chút tiếng tăm đều không có bí mật, dù rằng họ không hề tiết lộ với ai khác, song những người trong giới của họ đều biết rất rõ. Đến một ngày nào đó, họ mới muộn màng phát hiện, thật ra cuộc sống riêng tư của họ đều đã trở thành câu chuyện đầu đường cuối ngõ của mọi người.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hyunsung) Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Fanfiction(Chuyển Ver) Câu chuyện tình yêu của của hoàng tử hạt đậu Han Jisung và chàng trai nước hoa Hwang Hyunjin đã diễn ra như nào mà khiến bao con tim dân tình phải thổn thức. Tác giả gốc: Loan.