Chương 66: Vệ sĩ kiêm tài xế (2)

91 15 0
                                    


"Hyunjin..." Giọng cậu run run, "Về sau thì sao, về sau thế nào, em muốn nghe tiếp."

Thật ra cậu không muốn nghe, hay nói cách khác là không dám nghe. Chẳng qua lúc đó đầu óc ngu muội của cậu nghĩ, Hyunjin mở miệng nói chuyện thì đương nhiên anh sẽ thả tay cậu ra.

Có một thời gian, Jisung cực ghét bị người khác động chạm tay chân. Song với Hyunjin thì khác, nếu bây giờ cứ để mặc anh, có lẽ cậu sẽ ỡm ờ trong ghét ngoài mời. Nếu tay anh cứ lôi kéo như vậy thì...

Phải biết rằng, họ đang ở trên giường đấy! Đúng như dự đoán, Hyunjin nghe cậu hỏi, lập tức buông tay cậu ra để nói: "Anh phải mất rất nhiều tiền mới thuyết phục được người dẫn đường kia dẫn anh lên núi. Anh ta là người bản địa, có năm đứa con nheo nhóc, cả nhà đều trông chờ vào số tiền anh ta kiếm được. Bọn anh lên đường lúc rạng sáng, đến chạng vạng thì bọn anh bất ngờ gặp phải tuyết lở." Tay Jisung níu chặt lấy góc áo Hyunjin.

Vẻ mặt anh ảm đạm: "Nhóm người làm dẫn đường Everest có một câu châm ngôn: Người cuối cùng rời khỏi núi là người may mắn nhất trên đời. Anh đã gặp được một người tận tụy với công việc, anh ta đã dùng thân mình bảo vệ anh. Đến bình minh, khi Seungmin cùng đội cứu hộ tìm được bọn anh thì anh ta đã chết. Anh ngồi xe lăn đi thăm năm đứa con của anh ta."

Cậu buông lỏng bàn tay, chầm chậm chạm vào khuôn mặt ngập nỗi buồn bã và hối hận của anh. Ngón tay mảnh khảnh của Jisung nhẹ nhàng xoa lên ấn đường anh, lòng thầm nghĩ chắc hẳn đó là thời điểm mà Hyunjin dằn vặt nhất, bởi vì người con trai lớn lên trên miền sông nước nghèo khó ấy vốn vô cùng thiện lương! "Nhìn năm đứa trẻ mồ côi cha vì anh, anh nghĩ mình phải quên em bằng được." Có rất nhiều lúc, Jisung cũng nói với mình câu tương tự: Hãy quên Hyunjin đi, quên Hwang Hyunjin đi. "Anh bị rách dây chằng nghiêm trọng, buộc phải ngồi xe lăn ba tháng. Suốt khoảng thời gian ấy, Eunji luôn bên cạnh bầu bạn với anh. Khi đôi chân hồi phục, anh quyết định thực hiện lời hứa trước kia của mình, đính hôn với cô ấy.

Sau đó, anh cho ra mắt một loại nước hoa duy nhất, chính là mùi hương tưởng nhớ về em. Anh muốn dùng hương thơm ấy truy điệu tình yêu của chúng ta."

"Anh và Eunji..."Má Hyunjin nhẹ nhàng cọ lên tay cậu, "Hồi bé, mấy người hàng xóm thường gán ghép bọn anh với nhau, anh từng phản kháng, nói với họ rằng bọn anh không yêu nhau, mọi người đừng nói linh tinh. Về sau anh nhận ra, mình càng cãi cự thì họ càng trêu thêm, thế là anh mặc kệ. Bởi vậy, lúc em xuất hiện, em nghe người ta nói anh và Eunji là một đối, thật ra đấy chỉ là lời đồn vớ vẩn. Trước giờ anh luôn coi Eunji là em gái, là người thân mà thôi."

"Còn vì sao lại có lời hứa kia..." Nói đến đây, anh nhìn chăm chú cậu. Trong mắt anh có thứ gì đó thật khó tả, khiến lòng Jisung hốt hoảng. Anh ngập ngừng rồi nói tiếp: "Là vì Eunji đã gặp chuyện không may."

"Chuyện không may ư..." Jisung buột miệng hỏi, lòng càng bất an hơn, "Chuyện không may gì?" "Sau này anh sẽ cho em biết." Hyunjin dịch người, kề má lên đùi cậu, "Sau chuyện không may ấy, Eunji rất cần người quan tâm chăm sóc, anh đã được dì Jeon giúp đỡ quá nhiều. Jisung à, khi ấy anh tuyệt vọng lắm, dù anh cố gắng thể nào thì anh cũng không tìm thấy dù là một chút hy vọng. Jisung, đến khi chúng ta già, rất già, anh sẽ nói em nghe một chuyện. Còn bây giờ anh chỉ muốn nói, vào lúc tuyệt vọng ấy, anh đã nghĩ, thay vì hai người đều không hạnh phúc, ít nhất anh có thể mang đến hạnh phúc cho một người. Bởi vậy anh đã đính hôn với Eunji. Nếu không gặp em ở Tokyo thì chắc hẳn cuộc đời anh vẫn nằm trên quỹ đạo định sẵn thế đấy. Cứ điên cuồng chơi bời, để mặc trái tim già cỗi đi trong cuộc sống vô cảm, rối thân thể cũng héo úa theo. Rồi đến lúc gặp Thượng Đế, anh sẽ mang theo mối tình thơ mộng kia, kể lể với Người rằng: Hồi trẻ con từng yêu một chàng trai, chàng trai ấy có đôi má bầu bĩnh, mái tóc đen óng, nụ cười hình trái tim ngây ngô. Mùi hương tỏa ra từ người cậu ấy khiến người ta đắm say hơn cả nước hoa. Chúng con từng trao nhau những phút mặn nồng dưới ánh trăng, vòng eo cậu ấy nhỏ nhắn, đôi chân cậu ấy trắng ngần thon thả, quấn lấy con như dây leo. Nỗi ấm áp và chặt chẽ cậu ấy mang lại khiến con quên hết đắng cay ngọt bùi trên thế gian này.

(Hyunsung) Tình Nhân Đẳng Cấp Thế GiớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ