Chap 22: Flashback in London

134 17 10
                                    

Từ đêm đó, một ngày, hai ngày, rồi ba ngày, ... không rõ là bao lâu, Net Siraphop không còn nhận được một nụ hôn nào mỗi khi ra cửa đi làm, cũng không còn những một cái ôm "mừng anh về nhà".

Thành thật thì hắn đang thấy ngột ngạt trong chính căn nhà của mình.
James Su vẫn ở cạnh hắn, nhịp độ sống chậm rãi bình thường, không một ngày nào đi sớm về trễ. Cậu luôn ra ngoài sau hắn và về nhà trước hắn. Vẫn cùng hắn ăn cơm, vẫn cùng hắn ngủ trên cùng một chiếc giường. Thi thoảng vẫn hỏi hắn đi làm có mệt không. Dường như không thiếu nhưng cũng chẳng thừa, đây là yêu sao?

Net Siraphop cảm thấy ngột ngạt, nên hắn tự tạo ra cho cả mình và em một ít không gian riêng, hắn cho rằng nên như thế.

Thi thoảng hắn sẽ báo về nhà rằng mình có hẹn gặp đối tác, sẽ về trễ. Thường thì nếu hắn về nhà sau 10h tối, James sẽ đi ngủ sớm. Sáng hôm sau hắn ra ngoài sớm một chút để hai người đỡ phải chạm mặt nhau.

Net Siraphop càng làm càng thấy mình nhu nhược và khốn nạn. Bộ dạng này, tất cả những chuyện lãng phí cuộc đời như này chưa bao giờ là thứ tồn tại trong cuộc đời hắn. Hắn tự hỏi mình đang làm cái quái gì vậy? Mệt mỏi thì chia tay, còn nếu không thì xuống nước giảng hòa đi. Lằng nhằng như này làm quái gì?

James đương nhiên biết Net Siraphop đang viện cớ để tránh mặt mình, cậu không những biết mà còn tiếp tay cho hắn tránh mặt. Cậu cố gắng vờ như mình có thể ngủ sớm, cố gắng vờ như mình không quan tâm hắn đi đâu làm gì tới tận nửa đêm. Cậu cố giấu không cho hắn biết rằng mỗi lần hắn tránh mặt, sự nghi ngờ, bất an cứ tăng dần tăng dần trong lòng cậu. Dần dần, có lẽ chúng đã ăn mòn hết lý trí của cậu.

Sự giày vò mà Net Siraphop vô tình tạo ra trong những ngày đó đã triệt để vò nát chút niềm tin mà James khó khăn lắm góp nhặt được.

Cậu quá sợ bị bỏ rơi, Net Siraphop thì không cho cậu đủ cảm giác an toàn. Đòi hỏi thế nào đây, ngay từ đầu đã không có quyền đòi hỏi rồi.

-------------

Có một ngày Net Siraphop về nhà vào khoảng 6h30 như lúc trước. Hắn cởi giày đặt lên kệ, treo áo khoác lên giá, tự làm mọi thứ ngay ngắn rồi đi thẳng vào bếp. James đang nấu ăn, cậu chắc chắn biết Net Siraphop về rồi nhưng thay vì chạy ra cửa chờ hắn, cậu vờ như không hay.

Hắn cố tình đá vào chân ghế, chủ động tạo cho James một cái cớ để phát giác ra sự tồn tại của hắn.

"Anh về rồi ạ. Đợi một lát, cơm sắp xong rồi." Cậu ngoan ngoãn săn sóc cho hắn như vậy đó, nhưng hắn lại không thở nỗi.

Net Siraphop kéo ghế ra ngồi, hắn kiệt sức tựa lên bàn. James phải thấy rằng hắn có thể nuông chiều em đến mức không còn nhận ra chính mình, nhưng hắn cũng biết mệt mỏi.

"James, anh xin lỗi, chuyện đêm đó triệt để bỏ qua nhé. Em biết mà, em chắc chắn biết anh không hề muốn quản em, anh chỉ lo cho em mà thôi."

"Ừm, cho qua đi."

James Su đồng ý bỏ qua rồi, thái độ hiểu chuyện hợp tác này không phải là thứ hắn mong chờ sao? Thế nhưng mắt hắn chỉ nhìn thấy có sự dửng dưng. James Su đối với chuyện này qua cũng được, không qua cũng chẳng sao?

Chiếc Fic Chưa Có TênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ