49.
Hoảng loạn
Có thể là bởi vì trong lòng không có gánh nặng nên tối nay Đào Niệm ngủ vô cùng ngon giấc.
Buổi sáng khi thức dậy, mơ màng nhớ ra mình đang ở trong lồng ngực của Văn Tri Trầm nên cậu không nén được vui sướng cọ cọ mặt lên cổ đối phương, ngọt ngào thì thầm làm nũng, "Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Văn Tri Trầm đáp lời, đôi mắt ngắm nhìn đầu vai lộ ra bên ngoài chăn của Đào Niệm, thầm cảm thán trước độ mịn màng của nó.
Rõ ràng tối hôm qua hai người không làm gì cả, chỉ là cùng nhau nằm trong một chiếc chăn rồi ôm chặt lấy nhau thêm đôi chút, vậy mà trên người của Đào Niệm lại xuất hiện vài vết đỏ mập mờ, vô tình tăng thêm vài phần quyến rũ.
"Phiền quá đi, không muốn nghĩ tới nhưng mà còn phải đi học nữa." Đào Niệm khép mắt, đôi tay sờ loạn trên người của Văn Tri Trầm, dưới chân còn vô ý dán lên chân hắn vuốt ve.
"Đừng nghịch." Văn Tri Trầm giữ tay Đào Niệm lại, "Em có thể ngủ thêm một lát, tiết một và tiết hai em không có lớp mà."
"Nhưng anh lại có." Đào Niệm ngẩng đầu, mái tóc rối xù quét qua cằm của Văn Tri Trầm khiến mũi hắn có hơi ngứa ngáy.
Nhìn thấy nơi bị thương hôm qua của hắn đã bớt sưng, chỉ còn lại vết bầm tím, Đào Niệm nhẹ nhàng thổi thổi, "Còn đau không anh?"
"Không đau."
"Vậy thì tốt rồi." Đào Niệm cong khóe miệng, lấy cánh tay ở trong chăn ra ôm lấy cổ Văn Tri Trầm, hôn lên khóe miệng của hắn một cái, "Vậy chúng ta rời giường đi." Nói rồi, Đào Niệm nhấc chăn muốn đứng dậy.
Ánh mắt của Văn Tri Trầm tối lại, bàn tay to ôm chặt lấy Đào Niệm không cho cậu chạy, cúi đầu tìm lấy môi cậu hôn đáp lại.
"Ưm. . . ư. . ." Đào Niệm bị Văn Tri Trầm hôn môi quá mãnh liệt nên thở dốc, vốn đã có hơi "chào cờ" bây giờ bên dưới lại càng thêm cương cứng, thậm chí còn cạ vào bụng của Văn Tri Trầm, vô thức kích thích.
Văn Tri Trầm bắt lấy tay Đào Niệm nhét vào lại trong ổ chăn, sau đó kéo quần lót của mình xuống, dùng tay cậu cầm lấy cây gậy thịt của cả hai người.
"Ưm. . ." Hai thứ nóng rực khiến lòng bàn tay của Đào Niệm run lên, gân xanh cọ vào nhau, từ lỗ chuông chảy ra một ít dịch trong suốt.
Rất nhanh Đào Niệm đã đi theo tiết tấu của Văn Tri Trầm bắt đầu vuốt ve, dần dần đắm chìm vào nên trong mũi phát ra những tiếng hừ hừ nho nhỏ.
Cho đến khi cả hai đều đã bắn ra, người Đào Niệm cũng mềm nhũn, chỉ có thể vô lực dựa vào ngực của Văn Tri Trầm để bình tĩnh lại, "Tại anh hết đấy, bây giờ có chạy ngay về trường thì cũng muộn rồi." Giọng điệu mềm mại hoàn toàn không có một chút sát thương nào.
"Không sao, lớp này giảng viên không điểm danh." Văn Tri Trầm lấy giấy ở tủ đầu giường lau sạch thân dưới cho hai người.
Đào Niệm chớp mắt, "Sinh viên giỏi mà cũng trốn học sao?"
"Ai nói anh là sinh viên giỏi?"

BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam Mỹ | EDIT] Lừa Dối
General FictionTên truyện: Lừa Dối Mẹ đẻ: Dĩ Nhã Dĩ Nam YY Mẹ nuôi: Tiểu Dài Mân Dòng Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, tam quan không đúng đắn, HE, H văn, cưỡng chế yêu, NTR Văn Án Đột nhiên Đào Niệm lại bị người khác quấy rối. Người đó gửi cho cậu đoạn video của cậu v...