23. Giúp đỡ

135 12 0
                                    

23.

Giúp đỡ

Sau đó ý thức của Đào Niệm đã chẳng còn rõ ràng nữa, cậu khóc đến kiệt sức còn bị chịch đến ngất đi, chỉ mơ hồ nhớ rằng đối phương lại ôm cậu làm thêm một lần nữa mới tha cho cậu.

Đến khi cậu tỉnh dậy thì vẫn nằm trong phòng phát thanh, tuy nhiên quần áo đã mặc đầy đủ lên người, chỉ là cái cảm giác dính nhớp ở mông vẫn luôn nhắc nhở cậu rằng tất cả đều là sự thật, hơn nữa đối phương cũng chẳng chịu rửa cho cậu.

Đào Niệm chống bàn đứng dậy, cởi tấm vải che mắt xuống, mò mẫm đi tới bên cạnh cửa để bật đèn.

Ánh sáng chói chang bất chợt rơi thẳng vào đôi mắt của Đào Niệm, cậu nâng cánh tay lên che đi để có thể thích ứng một lát mới chậm rãi buông xuống.

Ngoài cậu ra đã không còn bất cứ ai ở trong phòng nữa, trên mặt bàn đều được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, chỉ có một đôi bao tay cao su cùng với một miếng bông sát trùng bị ném trong thùng rác.

Đào Niệm lại muốn khóc, cảm giác đau đớn khó chịu tràn ngập trong lòng, không nén được mà run lên.

Cậu ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình, muốn giảm bớt cái lạnh từ tay chân, nhưng cậu lại nhận ra tinh dịch bên trong lỗ sau đang lần lượt chảy ra ngoài theo động tác của cậu.

"A. . ." Đào Niệm suy sụp khóc ra thành tiếng, cậu ngã xuống đất, há miệng khóc đến mức không thể kiềm nén được, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.

Lúc này, đột nhiên tiếng điện thoại lại vang lên trong căn phòng trống vắng.

Cậu nức nở lấy điện thoại ra vì nghĩ là Tống Nghị gửi tin nhắn cho cậu, không ngờ giao diện của Wechat lại xuất hiện một người bạn xa lạ.

[Niệm Niệm về nhanh đi em, nếu không một lát nữa anh mà có hứng thú thì lại về đụ em thêm một trận nữa đấy.]

Giọng điệu biến thái quen thuộc khiến Đào Niệm sợ đến nỗi suýt ném cả điện thoại ra ngoài.

Kẻ điên kia vẫn còn ở gần đây.

Hắn ta biết mình vẫn còn đang đợi ở nơi này.

Đào Niệm vội vàng bò dậy, cầm lấy điện thoại tập tễnh chạy ra bên ngoài, chạy thẳng một hơi ra khỏi tòa nhà của đài phát thanh. Sau khi nhìn khắp nơi không trông thấy bóng người kỳ lạ nào mới sợ hãi vỗ vỗ ngực.

Bàn tay run rẩy gọi điện thoại cho Tống Nghị, cậu muốn hỏi Tống Nghị đang ở đâu, có thể đến đây đón cậu được không.

Kết quả, lần này trả lời cho cậu lại là giọng nói nhắc nhở đầy lạnh lẽo, "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Đèn đường tỏa lên người Đào Niệm, cậu thấy được những vết đỏ hung hãn trên cánh tay của mình.

Giờ đây cậu mới phản ứng được, vội vàng mở camera điện thoại lên muốn xem rốt cuộc bộ dạng của mình ra sao rồi.

Người trên màn hình có đôi mắt sưng đỏ như hạt đào, trên cằm, trên cổ, tất cả đều mang theo đủ loại vết đỏ, thậm chí có nơi bầm tím.

[Đam Mỹ | EDIT] Lừa Dối Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ