Chương 2: Sai lầm

105 10 0
                                    

Nghe được câu trả lời của Klein, Amon mỉm cười lắc đầu, giơ tay đẩy cửa phòng ra, thuận miệng hỏi:

"Sao anh lại nghĩ đến loại tôn danh này?"

"Nếu đã có liên hệ nhất định với bản thân, lại sợ bị người khác lợi dụng tự động hồi đáp lời cầu nguyện để phong tỏa vị trí, tôn danh như thế cũng không nhiều." Thấy đã bị bại lộ, Klein cũng không cần phải giấu diếm, hơn nữa, anh còn hi vọng thông qua cách đối thoại để nắm bắt cơ hội có khả năng.

Cùng lúc đó, trong đầu anh nhanh chóng suy nghĩ, xem nên tự cứu như thế nào:

"Mình bị "Ký sinh" mức độ sâu, hễ có suy nghĩ gì bất lợi cho Amon là dễ dàng bị cảm ứng và nhận ra..."

"Hôm nay là thứ bảy, sắp đến thứ hai rồi. Nếu "Kẻ Khờ" không báo trước đã bỏ lỡ buổi tụ hội Tarot, các thành viên khác tất nhiên sẽ sợ hãi, lo lắng, nghi hoặc. Về phương diện này, người nắm giữ cách liên lạc với "Thế giới" chắc chắn sẽ thử triệu hồi tín sứ, hỏi nguyên nhân. Mà tiểu thư tín sứ một khi đến gần mình, có thể phát hiện ra sự tồn tại của Amon, sau đó có thể dùng bùa chú "Tái hiện ngày hôm qua" lấy lại trạng thái mạnh nhất. Cô ấy có thực lực của Thiên sứ hoàn chỉnh rất có khả năng sẽ cứu được mình từ chỗ phân thân của Amon..."

"Điều quan trọng nhất hiện giờ là mình phải chống đỡ được tiếp, "sống" qua hai ngày này!"

"Đúng rồi, nếu hiện giờ Amon không thể đánh cắp được vận mệnh của mình, thì vừa rồi vì sao lại phải thử giao dịch trong hòa bình? Cho dù mình đồng ý, cũng không dám để mình bước vào phía trên sương mù xám rồi mới cho phép. Như vậy có nghĩa là mình đã thoát khỏi khống chế, có thể mượn dùng năng lực tịnh hóa hữu hiệu của "Nguyên bảo" để đánh trả "Kẻ ký sinh"..."

"Chẳng lẽ bản thân sự "đồng ý" chính là một chốt mở, không cần đến quá trình tiếp theo nữa?"

"Amon cố ý không nhắc đến điểm ấy..."

"Quả nhiên là đang lừa mình!"

Klein nắm được một tia rạng đông, quyết định gắng sức kéo dài thêm hai hôm, điểm Amon chú ý vẫn là tôn danh khiến người và Thiên sứ đều không ngờ đến kia.

Hắn vừa đi vào phòng, vừa nắm cằm mình nói:

"Anh từng bảo hộ ảo thuật và vở kịch Backlund sao?"

'Mình từng bảo vệ một vị "Bậc thầy ảo thuật"...' Klein đã có tính toán, phối hợp hơn vừa rồi khá nhiều, đáp lại ngắn gọn:

"Bản thân ta chính là một "Nhà ảo thuật", từng "biểu diễn" rất nhiều lần ở Backlund."

Amon đeo kính độc nhãn, gật đầu:

"Miễn cưỡng thành lập."

Hắn rời khỏi phòng khách sạn, đi xuống cầu thang ra đến đường cái, Klein giống hệt một người hầu, theo ở phía sau, động tác không có chút bất thường nào.

Amon nhìn thoáng qua xung quanh, ấn kính độc nhẫn của mình, thở dài cười nói:

"Thật sự khiến ta tiếc nuối."

"Tiếc nuối cái gì?" Klein hơi khó hiểu hỏi.

'Ta đã bị ngươi bắt rồi, ngươi còn cái gì tiếc nuối nữa?'

[Edit] Quỷ bí chi chủ [Q5 từ chương 42]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ