Chương 49: Không đáng tin cậy

29 2 0
                                    

Lúc bệnh cảm của Park Chaeyoung lề mề khỏi hoàn toàn, đã là một tuần sau đó. 

Mr.Dean gửi email, mời cô đi tham gia triển lãm thiết kế tranh của sinh viên, địa chỉ sảnh triển lãm viết ở phía dưới email. 

Kỳ thật, công việc ở bên đây của Park Chaeyoung đã kết thúc, nếu là triển lãm tranh.... điện thoại ở trên bàn đột nhiên reo lên, cô cầm lấy nhận máy, là Kim Jisoo. 

"Chaeyoung, tớ cảm thấy cậu vẫn là trở về một chuyến đi!" 

Cảm xúc phức tạp của Kim Jisoo từ trong điện thoại truyền đến: "Vốn là muốn đến cho nổ đội đặc nhiệm cho cậu, kết quả lặng lẽ nhìn thấy đội trưởng nhà cậu, anh ta ở trong băng huấn luyện.... dù sao tớ chưa từng gặp qua người sắp hỏng đến nơi lại mạnh mẽ như vậy. 

Kim Jisoo lại trầm ngâm một hồi.

 "Kim Taehyung cùng tớ nói, khoảng thời gian này, anh ta đại khái đem sự không tự tin cả đời này của Jeon Jungkook đều thấy hết rồi. Kỳ thật bỏ đi chức đội trưởng mạnh mẽ, anh ta cũng là một người đàn ông bình thường sẽ biết sợ hãi chậm trễ cậu."

 . . . . .  

Cúp điện thoại xong, Park Chaeyoung có chút chấn động mà ngây ngốc một hồi. 

Sau đó, cô bắt đầu từ trên giường chậm chạp đứng dậy, mở máy tính lên, lướt xem tin tức chuyến bay. 

Sau khi đặt vé sau, Park Chaeyoung trả lời email của Mr.Dean, liền lặng lẽ thu dọn đồ đạc, lưu lại một tờ giấy cho chủ nhà. Chủ nhà là bạn thân của Mr.Dean, người đang ở Ba Lan. 

Cô đem chìa khóa giao cho chỗ trợ lý của Mr.Dean, gọi xe đi đến sân bay. 

Ở trên máy bay, Park Chaeyoung xuyên qua hành lang nhỏ, tìm đến ghế ngồi, lúc thắt đai an toàn, xoay đầu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ở phía sau bên trái. 

Bởi vì diện mạo người này thật sự quá chói mắt, cô rất nhanh nhớ lại, anh ta là vị thân sĩ con lai tuần trước ở trên phố hỏi đường.

Lúc Park Chaeyoung xoay đầu, Hoshi rõ ràng cũng nhìn thấy cô, có một chút kinh ngạc, liền gật đầu mỉm cười, sau đó ánh mắt lần nữa rơi trên trang sách trên tay. 

Anh ta chuẩn bị đến Trung quốc? 

Park Chaeyoung cũng chỉ gật đầu một cái, đeo lên đồ bịt mắt với mũ lớn của áo khoác, vẫn ngủ một giấc. 

Khi về đến nhà, đã là đêm khuya. 

Không quấy rầy cha mẹ, Park Chaeyoung nhẹ tay nhẹ chân trở về phòng mình, vọt vào tắm nước nóng. Sau khi mặc lên chiếc áo ngủ hình mèo máy Doraemon đi ra, khăn tắm cầm ở trên tay, cô cũng không có sức lực đi lau mái tóc đang bốc lên hơi nước, liền nằm lên trên giường, để mái tóc ướt sũng như vậy buông xuống dưới giường. 

Ngây người một lúc, Park Chaeyoung nhìn chằm chằm trần nhà, duỗi tay ở trên giường mò lấy di động. 

"Bằng không..... mở máy gọi điện thoại?"

 Cô chú ý tới đồng hồ ở trên giường đã gần tới 4 giờ, nhưng ngón tay vẫn chưa ấn mở máy, liền lập tức nhụt chí, tức khắc phản bác bản thân: "Muộn như vậy, thôi vậy...." 

[ROSEKOOK VER] CHUYỆN XƯA VỊ MẬT ONG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ