Chương 50: Tín ngưỡng của anh

25 3 0
                                    

"Chồng?" Lee Do-hyun tóc mào gà rõ ràng không tin, Park Chaeyoung đi hai bước, anh ta theo hai bước.

Trước khi anh ta lần nữa mở miệng nói chuyện, Park Chaeyoung xoay người lại phát hỏa: "Anh đừng có...." Cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt từ vai của Lee Do-hyun nhìn thấy từ đằng xa một bóng hình đang hướng về phía cô mà đi.

Bóng hình quen thuộc, nhớ nhung.

Là Jeon Jungkook.

Anh càng thêm gầy, mặc quần rằn ri và ủng quân đội, trên người là chiếc áo thun tay ngắn màu đen của vũ cảnh ở bên ngoài, chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo lông, nhìn ra được, anh ra đường vô cùng gấp.

Khóa kéo của áo lông cũng chưa kéo lại, ngày tháng 11, gió lạnh vừa thổi, anh cũng không biết lạnh. Jeon nhìn chằm chằm vào Park Chaeyoung, giống như lập tức muốn đem cô kéo vào trong ngực.

Một buổi tối, Jeon Jungkook không nhận được tin hồi âm của cô, trong lòng thật sự không có khả năng bỏ xuống được cô. Thế là để Park Jihoon từ chỗ Lee Jung lừa lấy địa chỉ, nhịn không được tự mình đến.

Người mà hai tháng anh không gặp, giờ đây bên ngoài quấn một chiếc áo lông, viền nón lưỡi trai che khuất đi đôi mắt, không kiên nhẫn xoay người. Cô gái nhỏ ít khi có loại cảm xúc này, Jeon Jungkook chú ý ở bên cạnh cô có một người đàn ông.

Anh vô cùng không vui.

Sau khi nhìn thấy anh, Park Chaeyoung liền đem đầu cúi thấp, Jeon Jungkook bước lớn đi qua, duỗi tay ôm lấy vai cô.

"Vị này là?" Lee Do-hyun xem kỹ hỏi.

"Chồng cô ấy." Jeon Jungkook lời ít ý nhiều thay Park Chaeyoung trả lời, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn anh ta, liền đi nâng mặt của Park Chaeyoung lên: "Về nhà sao?"

Park Chaeyoung lại đem đầu cúi thấp xuống, nhìn chằm chằm đầu ngón chân của mình, trong đôi mắt mặt đất bắt đầu mơ hồ biến hình.

Cho nên, là tình nhân giận dỗi mà thôi?

Nhìn thấy áo thun vũ cảnh dưới áo lông, Lee Do-hyun nhân cơ hội cười nói: "Anh cũng là vũ cảnh, vẫn đang thực hiện nghĩa vụ quân sự? Vậy tôi hẳn tính là tiền bối của anh rồi. À, tôi tên Lee Do-hyun."

Anh ta đem tay duỗi ra.

"Ừm." Jeon Jungkook chỉ trầm giọng cho anh ta một chữ, nâng tay sờ lấy mặt của Park Chaeyoung, khuôn mặt ướt át, gió vừa thổi liền lạnh cóng. Anh dùng hai tay che lại, lại ở trên đỉnh đầu cô nhẹ giọng nói: "Về nhà đi."

Lúc này, Lee Do-hyun bị coi nhẹ liền không vui.

Anh ta cảm thấy tuy rằng dựa vào khí tràng anh ta không thể đàn áp đối phương, nhưng anh ta tốt xấu cũng là người có vốn liếng để khoác lác, thế là chau mày hỏi: "Anh đi lính ở đội nào vậy, dùng qua SSG3000 chưa, tôi dùng nó có thể có khoảng cách là 100yd, liên tục bắn xạ kích 5 viên đạn đường kính 308."

100yd.... là cái gì?

Park Chaeyoung nghe đến nghi hoặc, cuối cùng ngẩng đầu lên.

Jeon Jungkook đem cô xoay lại cản gió, dùng ngón tay lau đi nước mắt của cô: “SSG3000 là một loại súng bắn tỉa, 100yd là 91.44 mét, đường kính 308 đại khái...."

[ROSEKOOK VER] CHUYỆN XƯA VỊ MẬT ONG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ