Chương 93: Hồi đáp cho câu từ biệt thê lương

29 4 0
                                    


Hơn một tháng nay thư từ Hà Tây đến Đông Kinh nối liền không dứt, cơ hồ mỗi ngày đều có khoái mã phi thẳng từ trạm dịch ngoại ô thành Đông Kinh đến phủ Huệ Quốc công chúa, đều là thư gửi từ phía Tây. Cách đoạn thời gian đến từ Hà Nam, cách đoạn thời gian lại đến từ Hà Phủ, tuy khoảng cách càng một xa, nhưng chưa từng đứt đoạn. Có đôi khi thư nhận về chỉ viết đôi câu vài lời, có đôi khi chữ viết lại tràn ngập cả trang giấy Tuyên Thành. Bất luận bên trong là đôi câu vài lời ít ỏi báo bình an, hay tràn đầy nhung nhớ, thời điểm nàng nhận thư vẫn không thể giấu được vui mừng.

"Quan nhân đã thuận lợi đến phủ Bình Tây, so với kế hoạch sớm hơn vài ngày!" Với tốc độ này, cho dù Lý Đức Minh cố tình giữ đoàn người Lạp Lệ Sa lại cũng có thể kịp trở về trước mùa xuân. Nhưng Phác Thái Anh lại phá lệ cảm thấy bất an: "Quá bình yên ngược lại càng khiến ta sợ hãi!"

"Cô nương là sợ Đinh Thiệu Văn ra tay trên đường nên mới đề nghị Quan gia phái người của Đinh Thiệu Văn hộ tống, nếu phò mã xảy ra chuyện gì hắn cũng không thể thoát trách nhiệm sao?"

"Không thể lơ là, Đinh Thiệu Văn người này âm hiểm xảo trá!" Phác Thái Anh lại nhớ tới ân oán kiếp trước, nghiến răng nghiến lợi: "Ta đã củng cố căn cơ, hiện giờ ám khống một nửa triều đình, đã đến lúc đòi nợ!"

Nghiêng đầu nói: "Phân phó phòng bếp chuẩn bị tiệc tối, đi mời Tam muội và muội phu của ta đến đây. Cứ nói là tiệc lần trước không thể gặp được muội muội, tỷ tỷ ta rất nhớ nàng, muốn âm thầm gặp một lát."

Trương Khánh đi được vài bước quay đầu lại, hỏi: "Nếu Tam công chúa vẫn không chịu đến thì sao?"

"Nguyên Dung thế nào cũng được, nhưng phò mã Đinh Thiệu Đức, các ngươi phải tìm cách mời hắn tới cho ta!"

"Tuân lệnh!"

Tây Hạ - Thành đô phủ Tây Bình.

"Nghe gì chưa, sứ giả triều Tống đã đến vương đình chúng ta."

"Vương thượng thật sự là muốn đưa Tứ công chúa đến triều Tống làm hoàng phi sao?"

"Đội rước dâu của họ cũng đã vào Vương đô, còn giả được sao."

Người hỏi chuyện đặt chiếc bánh nướng đang gặm dở trong tay xuống, nói: "Nghe nói Tống Hoàng chỉ nhỏ hơn thủ lĩnh trước đây của chúng ta vài tuổi."

"Aiz, dù sao Tứ công chúa của chúng ta cũng là đệ nhất mỹ nhân Đảng Hạng, biết bao thiếu niên Đảng Hạng mơ ước."

Phủ Tây Bình vốn là Linh Châu của triều Tống, sau khi bị Lý Kế Thiên công chiếm mới thành lập thủ đô. Giữ lại phong cách thời Đường Tống đồng thời dung hợp văn hóa đặc sắc của phiên tộc. Về lễ nghi Phiên và Hán đều được tôn trọng, quý tộc đội mũ, đa phần người dân Đảng Hạng vẫn xoã tóc.

Tây Hạ Vương đóng tập công văn chi chít chữ lại, giao cho người hầu thân tín, hừ lạnh một tiếng: "Vốn là muốn đưa Nguyệt Nhi đến Đông Kinh làm phi..." Mắt ưng nheo lại: "Cáo già xảo quyệt!"

"Lần này sứ thần đến đọc chiếu thư và đón dâu là cùng một người." Thân tín nhận lấy công văn mở ra ngạc nhiên hỏi: "Bảng Nhãn kỳ thi mùa xuân năm nay... Phò mã của Huệ Ninh công chúa."

"Huệ Ninh công chúa là trưởng nữ được Hoàng đế Đại Tống thương yêu nhất, nói vậy phò mã này cũng nhờ vậy ưu ái. Động thái lần này của Hoàng đế, chứng tỏ cũng muốn hoà hoãn quan hệ hai bên." Lý Đức Minh dễ dàng nghiền ngẫm ra tính toán trong lòng Hoàng đế Đại Tống, một quân vương yếu đuối chỉ muốn giữ gìn cái đã có.

"Bắc phạt Ung Hi thảm bại khiến Thái Tông bị thương đến lúc băng hà vẫn chưa khỏi." Từ khi Thái Tông kế vị vẫn một lòng muốn lấy lại Yến Vân mười sáu Châu, hai lần cử binh Bắc phạt, thảm bại trận Ung Hi, còn từng mất tích trong hỗn chiến khiến quân tâm đại loạn. Trong quân truyền lầm tin Thái Tông chết trận, để ổn định tuyến đầu mới lập con trai làm đế. Sau đó Thái Tông bình an trở về, bị trúng tên ở đùi nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

"Mặc dù mục đích nghị hoà khác Liêu, nhưng nước nhỏ dẫn dắt nước lớn, vẫn có kế."

"Ý của Vương thượng là?"

"Tổ tiên người Hán từng nếm mật nằm gai, 3000 binh giáp nuốt chửng nước Ngô, Tây Hạ ta chưa chắc không thể thế chân vạc cùng chia thiên hạ!"

-- lạch cạch -- Lý Đức Minh vừa dứt lời, ngoài phòng liền vang lên tiếng chén vỡ nát.

Năm Ung Hi thứ hai Lý Kế Thiên bày mưu đặt kế đánh chiếm Lĩnh Xuyên, tự phong Vương, năm tiếp theo xưng thần với Liêu kháng Tống. Năm Thuận Hoá thứ năm Triệu Hằng đăng cơ, năm đầu đăng cơ, loạn trong giặc ngoài bận chống Liêu mà sơ sót Hà Tây. Lý Kế Thiên nhân cơ hội khuếch trương thế lực. Năm Hàm Bình thứ năm công chiếm Linh Châu sửa thành phủ Bình Tây, năm thứ năm dời đô đến đây.

Từ đây, hậu duệ hoàng thất Thác Bạt của Bắc Ngụy một lần nữa thành lập chính quyền ở Hà Tây. Sau khi xưng Vương, Lý Kế Thiên cho dựng Vương cung, tuân theo "Luật nhà Hán", noi theo chế độ quân sự và hành chính của hai triều Đường Tống.

"Công chúa ngài không thể vào, Vương thượng đang bàn chính sự với Thừa Tướng bên trong."

Trong lúc khắc khẩu, một cô gái trẻ đội vương miện vàng mang ủng lụa nổi giận đùng đùng xông vào: "Vương huynh!!!"

Mấy tên thị vệ và cung nữ hoảng loạn theo sau, đau khổ quỳ xuống xin tha: "Vương thượng thứ tội, công chúa nàng..."

"Được rồi, các ngươi lui xuống đi."

Võng thị - thê tử nguyên phối của Lý Kế Thiên sinh ra trưởng tử Lý Đức Minh, sau đó sinh con thứ tư Lý Cẩn Nguyệt không lâu liền bị quân Tống bắt làm tù binh, đưa về Duyên Châu, hiện giờ là Duyên An phủ, cuối cùng bệnh chết ở Duyên Châu. Lý Kế Thiên hổ thẹn, cho nên từ nhỏ Lý Cẩn Nguyệt đã tập trăm ngàn sủng ái một thân. Lúc phụ thân còn tại vị nuông chiều nàng mọi bề, Lý Đức Minh cũng cực kỳ yêu thương đứa em gái này, dù nàng tùy hứng điêu ngoa cũng không nửa lời trách móc.

Mùa thu Tây Bắc vốn lạnh hơn Trung Nguyên rất nhiều, trên người cô gái đã khoác áo lông thú. Nàng ném chiếc roi ngựa bị gấp lại lên bàn huynh trưởng, hét ầm lên: "Ta không vào triều Tống, người Hán không chỉ nhát gan, thân hình còn thấp bé. Huống hồ lão Hoàng đế kia chỉ nhỏ hơn A Cha năm tuổi. Ca ca, muội chính là muội muội ruột của huynh, sao huynh có thể tùy tiện gả muội cho một lão già thúi!"

Đế Vương được vạn bang triều cống lại bị cô gái hung hăng trước bàn gọi thành lão già thúi, Lý Đức Minh cả kinh, vội vàng đứng dậy bưng kín miệng muội muội: "A Tứ, có mấy lời chỉ có thể giữ trong lòng. Từ khi Tào Vĩ mang binh lấy lại Hà Tây, thế lực của chúng ta đã không bằng trước. Vốn là không quan trọng, những lúc đặc thù, phải làm việc đặc thù."

Lý Đức minh buông ra tay, thở dài nói: "Người trong tộc Đảng Hạng ta theo phụ thân phản Tống, trải trăm cay ngàn đắng mới dựng được ranh giới như ngày hôm nay. Ta càng phải cố gắng bảo vệ, nhưng nỏ mạnh hết đà, có thể kéo dài bao lâu, đều phải dựa vào ngoại giao thiết lập quan hệ với các cường quốc xung quanh."

Tây Hạ chỉ là một thế lực cát cứ ở Hà Tây, nói lớn không lớn, nhưng cũng là một chính quyền độc lập nhờ toạ ủng chư hầu.

Lý Cẩn Nguyệt khoanh tay ngồi xuống ghế da hổ bên cạnh: "Ca ca thật sự rất giống A Cha!"

Vênh váo nói: "Vì dã tâm của các người mà bất chấp thê nhi, thê nhi chết rồi còn có thể... cưới con gái kẻ thù?"

Sau khi Võng thị bị bắt, Lý Kế Thiên vì mượn sức Dã Lợi thị mà liên hôn cưới con gái trong tộc họ, cũng vì vậy mà nàng và huynh trưởng đều được nuôi dưới danh nghĩa Dã Lợi thị. Năm thứ bảy Liêu Thánh Tông, Lý Kế Thiên lại cưới Nghĩa Thành công chúa Gia Luật Đinh của nước Liêu. Lúc mẫu thân bị bắt Lý Đức Minh chỉ mới ba bốn tuổi, vừa lúc bắt đầu biết ghi nhớ. "A Tứ, chúng ta cũng chỉ là thân bất do kỷ!"

"Ý của Tống hoàng là chọn ra một thanh niên tài tuấn trong số hoàng thân quốc thích thành hôn với muội, không phải là muốn đưa muội vào cung."

"Nhưng ý của ca ca là muốn đưa muội vào cung không phải sao? Mỹ nhân tiêu hồn!"

Nếu Lý Cẩn Nguyệt có thể vào cung lấy lòng Tống hoàng, Tây Hạ liền có thể khuếch trương về phía Nam.

Không chỉ Lý Kế Thiên liên hôn với rất nhiều đại gia tộc ở Đảng Hạng, mà ngay cả Lý Đức Minh sau khi thành niên cũng giống phụ thân mình cưới con gái của Vệ Mộ thị, một đại gia tộc Đảng Hạng về làm vợ.

"Tháng 11 năm Hàm Bình thứ năm A cha xuất binh đánh phủ Tây Lương, Phan La Chi hàng, A cha đại bại, trúng tên trốn trở về, chưa đầy một năm đã buông tay nhân gian, lúc hấp hối A cha nói gì, huynh và muội đều ở đó..."

"Đủ rồi!" Mùi vị chua xót trào lên sóng mũi: "Muội đến Tống là được!" Lý Cẩn Nguyệt đứng dậy vùng chạy ra ngoài, lúc sắp đến cửa lại dừng bước ngọc, nghiêng đầu nói: "Muội đến Tống không phải vì huynh, không phải vì A cha, cũng không phải vì dã tâm, khát vọng của các người, mà là vì con dân Đảng Hảng đã chọn tin tưởng đi theo chúng ta!"

Lý Cẩn Nguyệt vừa bước một chân ra, ngoài điện đã xuất hiện vài kẻ ăn mặc như thái giám triều Tống vội vàng bước vào: "Vương thượng!"

"Thiếu chủ!" Bọn họ hành lễ với Lý Cẩn Nguyệt trước sau đó cúi người gọi: "Vương thượng!"

Lý Đức Minh trở lại bảo tọa của mình, hỏi: "Chuyện gì mà hoảng loạn đến vậy?"

"Sứ giả nhà Tống đến rồi, đã vào vương cung đang chờ ở cửa chính điện."

Lý Đức Minh chỉ vừa ngồi xuống lại lập tức đứng lên, vội vàng bước ra khỏi điện: "Nhanh vậy sao?" Còn chưa đến mùa đông, so với dự tính ước chừng sớm hơn nửa tháng!

Lý Đức Minh vội vàng hỏi đại thần đang chờ ngoài điện: "Tư Lễ bên kia chuẩn bị thế nào rồi?"

"Đã bắt đầu chuẩn bị từ tháng trước, chính là sợ tình huống bất ngờ nên đã chuẩn bị từ sớm, mọi thứ đều thoả đáng."

"Sứ giả là đương kim phò mã của Đại Tống, truyền lệnh xuống dưới, gọi chúng tù trưởng đến đại điện cùng bổn vương nghênh đón, phân phó phòng bếp chuẩn bị tiệc tối."

"Vâng."

Lý Đức Minh đi được hai bước lại quay đầu nói: "A Tứ muội về tẩm cung trước, nhớ trang điểm đẹp một chút, khi nào đến tiệc tối huynh sẽ phái người đến gọi muội." Nói xong liền bước ra khỏi điện.

"Phò mã của Đại Tống sao?" Lý Cẩn Nguyệt nhìn chăm chú vào bóng lưng đang đi xa của Vương huynh, nghiêng đầu hỏi thân tín bên cạnh: "Chính là vị phò mã mà Khiển Sử của chúng ta đến Đại Tống chúc mừng đó sao?"

"Trọng trách đi sứ nặng nề, Tống hoàng sẽ không tùy tiện chọn đại một người, nên chắc là hắn."

"Khiển Sử trở về nói hai vị phò mã trong ngày đại hôn hôm đó đều là anh tài đương thời, tài mạo song toàn, đặc biệt là vị phò mã hoàn tục - phu quân của Đại công chúa." Nói đến đây Lý Cẩn Nguyệt cười nhạt: "Trăm nghe không bằng một thấy, ta muốn tận mắt nhìn xem hắn đẹp đến mức nào!" Sứ giả Tây Hạ được phái đến Đại Tống tham dự hôn lễ của công chúa khi trở về tán thưởng phò mã của Huệ Ninh công chúa không dứt lời, nói thẳng nàng có một bộ túi da hại nước hại dân, nữ mộ, nam liên, thiên hạ tuyệt sắc.

Lạp Lệ Sa dẫn theo đội sứ thần của Đại Tống một đường đi đến phủ Tây Bình, Linh Châu, thẳng tiến vương cung Tây Hạ, chỉ thấy trong thành ngay ngắn trật tự, trong cung tôn ti rõ ràng, nghiễm nhiên là một triều đình độc lập.

Lý Đức Minh mặc một bộ Hán phục dài màu vàng, dẫn dắt thủ lĩnh của các bộ tộc Tây Hạ đích thân đến nghênh đón.

Môn Hạ Tỉnh lấy chiếu thư ra đưa cho Lạp Lệ Sa, cấm quân theo hộ tống đã bị chặn ngoài thành. Trong một đám quan lại nhà Tống, Lý Đức Minh chỉ thấy người đứng đầu tay cầm thánh chỉ là trẻ tuổi nhất.

Tuy là thủ lĩnh của tộc Đảng Hạng nhưng Lý Đức Minh vẫn không vì vậy mà kiêu căng, cực kỳ thành khẩn dẫn đầu quỳ xuống tiếp chỉ.

"Môn hạ, Lý Minh Đức con trai Định Nan Quân Tiết Độ Sứ Lý Kế Thiên, có lòng phục Tống, lòng trẫm vui mừng, đặc cách phong Định Nan Quân Tiết Độ Sứ, phong Bình Tây Vương, ban bạc một vạn lượng, lụa một vạn cây, tiền hai vạn quan, trà hai vạn cân, tiếp tục cai quản vùng Hà Tây, vọng khanh khắc kỷ, trung nghĩa."

Trên một ngọn tháp ở Vương cung, Lý Cẩn Nguyệt dẫn theo thân tín đứng trong một góc gần đại điện lại không dễ phát hiện. Hôm nay gió Bắc đã thổi vào Linh Châu, gió Bắc lạnh giá, nàng lại hồn nhiên không biết: "Hắn mặc quan bào nhà Tống, nhưng lại nhìn không giống người làm quan."

"Không giống người làm quan?" Thân tín ngạc nhiên nhìn theo tầm mắt nàng.

"Ngày xưa sứ thần nhà Tống đến Hà Tây, đều là những kẻ tai to mặt lớn dầu mỡ, lại còn tự coi mình là mẫu quốc mà nghênh ngang kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Nhưng người này lại có phần giống ca ca ta, lại xuất trần hơn một chút. Ta nói hắn không giống người làm quan, là bởi vì cảm thấy hắn giống một người tu Đạo."

Bộ tộc Thác Bạt là chi phức tạp nhất tộc Tiên Ti, là hậu duệ của hoàng thất Tiên Ti, tôn giáo ban đầu của họ là Tát Mãn Giáo (Shaman giáo), sau dung nhập vào Hán rầm rộ đổi theo đạo Phật và Đạo giáo. Đạo Phật từng hưng thịnh một thời ở phía Bắc, theo triều đại thay đổi không ngừng, tộc Tiên Ti dần dần mai danh ẩn tích. Về sau dòng họ Thác Bạt thị được ban họ Lý trở thành một thế lực cát cứ ở Hà Tây, dần dần lớn mạnh.

Thân tín nhìn kỹ lại, khẽ nhướng mày nói: "Nghe chủ tử nói vậy, A nô lại cảm thấy người nọ có khí độ của công chủ."

"Từ lúc nào ngươi cũng học được những từ này của người Hán?"

Thân tín cúi đầu: "Công chúa thường xuyên tìm hiểu tin tức về Trung Nguyên, lại thường xuyên cưỡi ngựa đến biên cảnh, A nô cho rằng công chúa thích Trung Nguyên."

"Ta thích Trung Nguyên không sai, nhưng không thích loại ngôn ngữ quanh co lòng vòng dối trá của bọn họ."

Đảng Hạng là dân du mục ở phía Bắc, tính tình ngang tàng, bất cần, tuy hiện giờ học theo lễ nghi văn hoá của người Hán, nhưng cũng không vì thế mà câu nệ.

Lễ Bộ đem quan phục màu tím, đai ngọc, ấn quan đã chuẩn bị sẵn trao lên. Rương gỗ chứa tiền bạc, lá trà,... đều được nâng tới trước mặt. Lạp Lệ Sa đọc chiếu thư xong nâng Lý Đức Minh dậy.

"Tư Sự từ xa mà đến, chắc là đã mệt rồi, tiểu vương đã ra lệnh cho phòng bếp chuẩn bị tiệc tối. Mấy ngày nay, mong rằng tư sự nể mặt, an tâm nán lại phủ Tây Bình của ta nghỉ ngơi, đợi đến khi chuẩn bị xong lễ vật lại lên đường cũng không muộn."

Lý Đức Minh nói chuyện bằng tiếng phổ thông Đông Kinh, nàng nhớ rất rõ từ khi sinh ra người này đã ở Hà Tây, vừa rồi lúc đọc chiếu thư cũng không có người phiên dịch, nhưng có thể thấy được nét mặt hắn thay đổi theo từng câu chữ, nghĩ vậy cũng không có gì là lạ.

Lạp Lệ Sa vốn định tìm lý do lưu lại Tây Bình phủ quan sát một đoạn thời gian, không nghĩ tới Bình Tây Vương lại trực tiếp mời nàng ở lại: "Hạ quan không sao cả, nhưng những tùy tùng theo ta một đường bôn ba đến đây tàu xe mệt nhọc, người ngựa cũng cần nghỉ ngơi. Ta vốn phụng lệnh bệ hạ đến đón quận chúa về Đông Kinh, nhưng nếu công chúa chưa chuẩn bị xong, như vậy ta liền ở lại chờ quận chúa, mong rằng Tây Bình Vương chớ ghét bỏ ta làm phiền!"

"Ai, sao Tư Sự lại nói vậy, phủ Tây Bình có thể đón tiếp tư sự, chính là vinh hạnh của chúng ta."

Về đêm, phòng cung yến của phủ Bình Tây Vương đèn đuốc huy hoàng, ca vũ thăng bình. Sứ thần nhà Tống và quan viên Tây Hạ cùng đắm chìm trong hoan thanh tiếu ngữ.

Rượu quá ba tuần, một nữ nô đến gần Lý Đức Minh, cúi đầu thì thầm vào tai hắn vài câu.

Chỉ nghe Lý Đức Minh đột nhiên lên tiếng nói: "Lễ Nhạc của Trung Nguyên cũng là một trong những sở thích của tiểu Vương. Nội quyến (các thê tử) cùng với mấy bào muội của tiểu Vương đều thích điệu múa của Trung Nguyên. Tư Sự đến đón ấu muội của tiểu Vương, tiểu muội lại thích ca múa, nay muốn hiến một điệu múa, xem như khoản đãi công lao đường xa đưa đón của các vị sứ thần."

Cùng đêm, thành Đông Kinh đèn đuốc sáng trưng, phủ Huệ Quốc công chủ cũng thắp đèn sáng như ban ngày. Tuy nô bộc trong phủ nhiều, nhưng đi đứng trật tự, phủ đệ lại lớn, nên có vẻ càng an tĩnh.

Một bàn bày đầy món ngon chưa ai động đũa, gia yến vốn không nhiều người, cũng không nhiều lời. Thứ nhất là do quy củ trong cung, ăn không nói, cầm đũa cũng không được phát ra âm thanh, thứ hai là chỉ có một bên hỏi, bên còn lại đáp, không hỏi thì im lặng không tiếng động.

Chỉ vài câu hỏi đáp qua lại, Phác Thái Anh liền phát hiện Tam muội và muội phu vốn không giống như lời đồn ở Đông Kinh, dù là gặp dịp thì chơi cũng không nên đạm mạc như thế. Hôm nay nàng cố tình gọi Đinh Thiệu Đức đến đây, còn về Tam muội, nàng biết mình không cần nói. Muốn một người nặng tình thay tình, mấu chốt là ở một người khác.

"Trưởng tỷ."

"Tính tình Nguyên Dung nhà ta, ngươi còn chịu được chứ?"

"Tam công chúa rất tốt."

Phác Thái Anh ngồi ngay ngắn trên ghế, hơi ngẩn đầu nghiêm túc nói: "Tam công chúa, không phải danh xưng ngươi nên gọi."

Đinh Thiệu Đức cúi đầu không nói.

Phác Thái Anh đứng dậy đi đến cạnh nàng: "Cảm thấy ủy khuất sao?"

Nàng vội lắc đầu: "Không..."

"Không cần giải thích!" Nàng lạnh lùng cắt lời: "Ngươi xuất thân Quốc Tử Giám, lấy danh ăn chơi trác táng mà thi đỗ Tiến Sĩ thứ bảy, được Quan gia hết mực yêu thích bằng thực lực của mình mà bước vào Ngự Sử Đài, trở thành Đài quan, tiền đồ vốn vô hạn lượng, chỉ vì muội muội ta tùy hứng náo loạn muốn nạp ngươi làm phò mã, mà chôn vùi con đường làm quan của ngươi."

"Nếu không muốn nhập sĩ giành một chức quan cao ngươi sẽ không đỗ cao hai bảng. Nói chuyện với Quan gia cũng không yếu thế hơn những quan chấp nhược trên triều, như thế đã chứng minh, ngươi là muốn cầm quyền!"

Huệ Ninh công chúa nói khiến Đinh Thiệu Đức kinh sợ trong lòng, làm nàng tức khắc trở nên căng thẳng cùng bất an. Người trước mặt không phải trưởng tỷ trong nhà mà rõ ràng là Huệ Ninh công chúa của Đại Tống: "Công chúa ngài..."

Trong lúc nghiêng đầu, Phác Thái Anh nhìn thấy cây trâm trên đầu Đinh Thiệu Đức, rất độc đáo, bề mặt có hoa ngân hẳn là vật cũ đã có chút tuổi, khẽ đảo tròng mắt, nhẹ cong khoé môi rút cây trâm kia xuống.

Bởi vì trước đó đã dùng dây cột tóc cố định, nên Phác Thái Anh rút cây trâm ra cũng không ảnh hưởng: "Cây trâm này của Tam phò mã rất đặc biệt nha!"

Đinh Thiệu Đức vươn tay, nhưng không thể giành lại, nhất thời trở nên luống cuống: "Cây trâm này đã theo ta từ nhỏ, tuy không phải đồ vật quý trọng gì, nhưng ta cực kỳ yêu thích."

"Vậy à?" Phác Thái Anh cẩn thận quan sát cây trâm: "Trâm gỗ đào..." Lại cười nói: "Nguyên Dung cũng thích hoa đào ngươi biết không?"

"Sang năm đào trong phủ Quý Hoằng ra quả, nhất định chọn những quả ngon nhất đưa đến phủ của trưởng tỷ."

Câu trả lời của Đinh Thiệu Đức lại nằm ngoài dự đoán của Phác Thái Anh, nàng liếc mắt cười nói: "Nguyên Dung là cô nương đơn thuần, cũng là người dễ si tình nhất, nặng tình, nhưng cũng dễ dàng động tình!"

"Ngươi, hiểu không?"

Đinh Thiệu Đức hít một hơi dài: "Không có tình cảm, để gia đình yên ấm hoà thuận cũng chưa chắc không tốt."

"Vậy ngươi cam tâm sao?"

Cam tâm sao, ngay cả bản thân nàng cũng không biết, mâu thuẫn trong lòng, không cách nào biết được đáp án: "Ta là người sinh vào ngày chí âm, trời sinh đoản mệnh, châm cứu, uống thuốc cũng không thể cứu. Ta đã xem qua thư tịch ở Tông Chính Tự, Nguyên Dung sinh ra lúc chí dương..."

"Ngu ngốc!" Phác Thái Anh lạnh giọng nói: "Mệnh của ngươi là do ngươi, không phải do bọn người xuất gia ở Đạo quan Chùa miếu!"

Đột nhiên Phác Thái Anh có chút đau lòng. Đời trước khi Đinh Thiệu Đức chết tuổi tác chỉ vừa hai mươi, nguyên nhân chết ly kỳ, nhưng cũng không nằm ngoài bệnh tình của nàng. Lạp Lệ Sa cũng từng nói, Đinh Thiệu Đức là bị bệnh bẩm sinh cộng thêm sau này bị thương nặng, dù có mời sư phụ nàng tới cũng bất lực, chỉ có thể thử xem.

"Đêm đã khuya, Quý..."

"Ta sẽ sắp xếp người điều ngươi khỏi Đông Kinh, làm quan ở trong triều là quan, làm quan ở địa phương cũng là quan. Chỉ hy vọng sau khi ngươi rời khỏi Đông Kinh, vẫn có thể đối xử tốt với Nguyên Dung."

Lời này nói ra từ miệng của Huệ Ninh công chúa, Đinh Thiệu Đức cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cũng không cảm thấy không thể. Nhưng sự tín nhiệm của đối phương tuyệt đối không phải ở chỗ nàng, Đinh Thiệu Đức biết, bỏ qua thân tình hành động nhìn như quan tâm này thật ra đều là vì lợi ích. Đồng thời cũng làm nàng hiểu ra, nguyên lai nàng vẫn luôn nằm trong tầm giám thị của Huệ Ninh công chúa Phác Thái Anh, khẽ cong khoé môi nói: "Cho dù trưởng tỷ không nói, Quý Hoằng cũng tự hiểu."

Ngựa xe như nước, có cỗ kiệu về nhà, có xe ngựa rời phủ, còn có đi hướng các đại tửu lâu, trà hoa phường, khiến thành Đông Kinh về đêm còn phồn hoa hơn cả ban ngoài.

Khai Phong phủ, Phong Nhạc Lâu.

"Tam nương, có khách quý đến lâu nói muốn gặp ngài."

"Tên gì?"

"Họ Phác, tên Quân."

"Phác Quân..." Cố Tam Nương thì thầm, suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra có người này ở Đông Kinh, nghĩ có lẽ là thương nhân nơi khác mộ danh mà tới, vì thế trợn mắt nói: "Đuổi đi, không gặp."

Nô tỳ sửng sốt, đưa vật trong tay ra: "Người đó nói cô nương nhìn thấy cây trâm này nhất định sẽ gặp hắn!"

Cố thị thản nhiên cuối đầu nhìn, ánh mắt ngạc nhiên vội vàng cầm lấy cây trâm, đi đến hành lang cúi đầu nhìn xuống, hơi nhíu mày nói: "Cho hắn lên!"

[LICHAENG] TRỌNG SINH CÙNG QUÂN BÊN NHAUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ