Chương 43
Mạc Du Tâm nhìn thấy nước mắt Tô Ngữ Băng rơi không ngừng, nhất thời luống cuống chân tay, vội lấy khăn giấy đưa cho Tô Ngữ Băng vừa dỗ dành nàng: "Ngữ Băng đừng giận mà, mình tưởng bạn muốn mình đứng xa một chút nên mình mới đứng xa ra, mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời được không?
Tô Ngữ Băng mặc kệ nàng và Mạc Du Tâm hiện tại còn đứng trên đường đông người, dù sao thì tâm tình nàng không tốt cứ vậy mà khóc thôi, Mạc Du Tâm đưa khăn giấy nàng cũng không cầm, chỉ ủy khuất trong lòng khó chịu muốn khóc lớn một hồi.
Mạc Du Tâm vốn là độc thân cẩu chưa từng trải qua chuyện này, thấy Tô Ngữ Băng không chịu cầm khăn, đành nhìn sắc mặt Tô Ngữ Băng, cẩn thận lau nước mắt cho nàng, vừa lau vừa dỗ dành nói: "nếu bạn thấy khó chịu muốn khóc thì cứ khóc đi, mình đứng đây cùng bạn, khóc rồi sẽ không còn khó chịu nữa, sau này mình đều ở cạnh bạn mà."
Mạc Du Tâm không giỏi dỗ người, càng dỗ Tô Ngữ Băng càng khóc nhiều hơn, khóc đến run người, Mạc Du Tâm do dự hồi lâu không biết có nên ôm người vào lòng không, nghĩ một hồi hơi đưa tay ra, ôm hông Tô Ngữ Băng, kéo Tô Ngữ Băng về hướng mình để ôm, thấy Tô Ngữ Băng không phản kháng, Mạc Du Tâm ôm nàng vào lòng.
Tô Ngữ Băng không giãy dụa, ngược lại hiện tại trong lòng nàng đang khó chịu, khó có được ai đó ôm ấp để khóc lớn một hồi, Tô Ngữ Băng cũng không để ý đang ở bên ngoài, ôm eo Mạc Du Tâm ở trong lòng Mạc Du Tâm ủy khuất mà khóc lớn.
Mạc Du Tâm nhẹ nhàng ôm Tô Ngữ Băng vào ngực, tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cho Tô Ngữ Băng được thoải mái, "chúng ta hãy đem mọi chuyện không vui ra khóc đi, sau này chỉ để lại chuyện vui thôi, trước đây là mình sai, để bạn một mình gánh nhiều thứ, nhưng sau này chúng ta cùng nhau đối mặt, bạn sẽ không còn một mình nữa, có mình ở đây rồi."
"Vậy trước kia cô ở đâu? cô có biết lúc tôi sinh bảo bảo tôi rất sợ không? còn lúc bảo bảo bị viêm phổi cô lại ở đâu? bảo bảo đã hơn bốn tháng rồi cô mới đến tìm con, cô là đồ khốn kiếp." Tô Ngữ Băng vừa khóc vừa trách móc sai lầm trước kia của Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm vừa dỗ người vừa nghe mắng, "xin lỗi Ngữ Băng, hay là bạn coi như mình trước kia chết rồi đi, mình hiện tại đã thay đổi, chỉ muốn chăm sóc bạn và bảo bảo mới là mình thực sự, sau này mình khẳng định sẽ nghe lời bạn mà, bạn muốn mình làm gì mình cũng làm, dù sao mình không định yêu đương hay kết hôn nữa, mình sẽ ở cạnh bạn cùng bạn chăm sóc bảo bảo."
Tô Ngữ Băng khóc một chút cơn giận trong lòng cũng xuống hơn phân nửa, lúc này cũng đã thoải mái một chút, nghe Mạc Du Tâm nói sau này không yêu đương nữa, không kết hôn, còn chăm sóc nàng và bảo bảo. Trong lòng Tô Ngữ Băng có chút ngại, thút thít nói: "cô nói thì hay lắm, nói tóm lại cô không được nhắm vào tôi và bảo bảo, chúng ta sau này chỉ là bạn bè thôi, những chuyện khác cô đừng mơ nữa."
Bạn đầu Tô Ngữ Băng định dùng giọng lạnh lùng nói với Mạc Du Tâm, nhưng vì nàng mới khóc, giọng mũi ồm ồm. Mạc Du Tâm nghe thấy cảm giác như đang làm nũng.
Ánh mắt Mạc Du Tâm ôn nhu, âm thanh dỗ người càng thêm êm ái, "được, có thể làm bạn mình cũng rất vui rồi, bạn cứ yên tâm, mình không có nhắm vào bạn hay bảo bảo đâu, chỉ muốn bình yên chăm sóc bạn và bảo bảo thôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ BHTT - EDIT - ABO ] XUYÊN THÀNH TRA A VƯỜN TRƯỜNG TRONG SÁCH [ Hoàn ]
Lãng mạnXuyên thành tra A vườn trường.trong sách Tác giả: Lạc Tiểu Phái Editor: Ancella Raw: 237 chương + phiên ngoại
![[ BHTT - EDIT - ABO ] XUYÊN THÀNH TRA A VƯỜN TRƯỜNG TRONG SÁCH [ Hoàn ]](https://img.wattpad.com/cover/316458120-64-k290159.jpg)