Chương 187

234 16 0
                                    

Chương 187

Sáng hôm sau, Tiểu Nguyệt Lượng dậy sớm. Cô bé ngồi dậy rồi mới nhận ra mình đang nằm cạnh bà nội. Cô bé xoa xoa mặt, rồi hờn dỗi nhìn bà nội, muốn bà ôm mình xuống giường. Giường đối với cô bé vẫn còn quá cao, cô bé muốn xuống giường đi tìm mẹ và mami!

Vì thế, Tiểu Nguyệt Lượng bò tới gần bà nội, làm nũng, miệng nhỏ không ngừng kêu: "Bà nội~ bà nội~ chơi~"

Tiếng nói ngọt ngào của cô bé đánh thức Triệu Anh Chi. Nhìn đồng hồ mới hơn 6 giờ, thấy Tiểu Nguyệt Lượng muốn chơi, Triệu Anh Chi liền thức dậy, dắt cô bé rửa mặt. Tiểu Nguyệt Lượng chỉ tay về phía cửa, dùng giọng nhỏ bé nói: "Bà nội, mẹ, mami chơi~"

Triệu Anh Chi bế Tiểu Nguyệt Lượng ra ngoài, nhưng không định để cô bé đi tìm Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng, vì lúc này họ vẫn chưa dậy.

Tiểu Nguyệt Lượng không chịu để bà nội dắt xuống cầu thang, cứ giẫm đôi chân ngắn tũn đòi xuống, Triệu Anh Chi đành phải đặt cô bé xuống đất.

Cô bé đã tiến bộ rất nhiều trong vài tháng gần đây, đặc biệt là việc đi lại, đã khá hơn nhiều so với tháng 6. Cô bé tự bước từng bước ngắn, hơi chao đảo, nhưng vẫn cố gắng đi về phía phòng của mẹ và mami. Triệu Anh Chi bất đắc dĩ đi theo sau, đề phòng cô bé ngã.

Mặc dù chân ngắn, nhưng Tiểu Nguyệt Lượng đi khá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng của Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng. Cô bé thấy cửa phòng đóng, liền giơ tay nhỏ gõ cửa, miệng thì gọi: "Mẹ, mami~ con! chơi~ mẹ, mami!"

Tiếng gọi của Tiểu Nguyệt Lượng rất to, mặc dù giọng vẫn còn non nớt, nhưng khi cô bé gõ cửa, những ngón tay nhỏ bé của cô lại có sức khá mạnh.

Mạc Du Tâm đang ôm vợ trong giấc ngủ ngon, ôm chặt lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay mình, ai mà có thể dậy sớm chứ?

Trong lúc mơ màng, Mạc Du Tâm nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng kêu nhỏ của Tiểu Nguyệt Lượng, ban đầu còn tưởng mình đang mơ. Mở mắt ra, cô thấy Tô Ngữ Băng đang nằm trong lòng mình, mềm mại và ngọt ngào, Mạc Du Tâm không hề muốn dậy, thậm chí còn hôn lên môi Tô Ngữ Băng, cảm nhận làn da mềm mại của vợ mình.

Ngay sau đó, tiếng gọi khẩn thiết của Tiểu Nguyệt Lượng vọng vào: "Mẹ, mami! Chơi~"

Mạc Du Tâm bị tiếng gọi của Tiểu Nguyệt Lượng làm cho giật mình, không còn tâm trạng lãng mạn nữa. Cô cẩn thận đặt Tô Ngữ Băng xuống giường, sau đó nhanh chóng thay đồ ngủ và ra mở cửa, cô bé quậy phá của cô đã đến đòi nợ từ sớm rồi.

"Đến rồi, đến rồi." Mạc Du Tâm vừa nhỏ giọng đáp, vừa mở cửa, rồi nhìn thấy Tiểu Nguyệt Lượng đang đứng nhỏ xíu trước cửa.

Tiểu Nguyệt Lượng thấy mẹ mami ra liền vui mừng khôn xiết, đưa tay ôm lấy chân Mạc Du Tâm, vừa ôm vừa dụi dụi vào chân mami, làm nũng: "Mami~ chơi!"

Mạc Du Tâm đành phải mỉm cười nhìn Triệu Anh Chi, khẽ nói: "Mẹ, mẹ về nghỉ đi, con sẽ dỗ dành tiểu quỷ đòi nợ của con. Đến đây, để mami ôm con, sáng sớm đã đến đòi nợ rồi à?"

Tiểu Nguyệt Lượng thấy mami ôm mình vào lòng, liền vui vẻ vẫy đôi chân ngắn ngủn, vừa cười với Mạc Du Tâm vừa đáp: "Đúng!"

[ BHTT - EDIT - ABO ] XUYÊN THÀNH TRA A VƯỜN TRƯỜNG TRONG SÁCH [ Hoàn ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ