Chương 73

1.2K 83 5
                                        

"Để Tiểu Nguyệt Lượng lên giường ngủ đi, như vậy nàng sẽ thoải mái hơn một chút."

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo đang ngủ, tự mình hôn một cái lên trán bảo bảo, lúc đến vẫn là tiểu công chúa xinh đẹp, lúc này tóc đã bị cạo như chó gặm, trên đầu còn có kim truyền dịch.

Tô Ngữ Băng nhẹ nhàng để bảo bảo nằm lên giường bệnh, rồi đắp chăn cho bảo bảo, trong lòng mới thoáng nhẹ một chút.

Hai người ngồi một chỗ cạnh giường với bảo bảo, Mạc Du Tâm thấy bảo bảo thở đều đều, lúc này cũng yên tâm, cô đưa mắt nhìn Tô Ngữ Băng đang ngồi bên kia, lúc này mới thấy Tô Ngữ Băng còn mặc đồ ngủ.

Mạc Du Tâm nói với Tô Ngữ Băng bên cạnh: "mình đi mua tả cho bảo bảo, truyền dịch nhiều như vậy, mình sợ chút không có đồ thay."

Tô Ngữ Băng lúc này cũng chậm lại gật đầu, nhỏ giọng nói: "mua thêm khăn nữa."

"Ừ, mình sẽ quay lại." Mạc Du Tâm nói rồi, đứng dậy đi tới siêu thị bệnh viện.

Cũng may siêu thị bệnh viện còn chưa đóng cửa, Mạc Du Tâm đi vào mua khăn lông lớn, nhỏ, tả, nước khoáng, khăn tay, bánh mì các loại, lúc ra khỏi siêu thị cô đã cầm theo một bao lớn.

Lúc Mạc Du Tâm quay về, Tô Ngữ Băng đang vuốt trán bảo bảo, lúc mới vào bệnh viện hộ sĩ đã đo nhiệt độ cho bảo bảo rồi, khi đó là 39 độ, lúc này Tô Ngữ Băng sờ trán bảo bảo cũng thấy không còn nóng như khi nãy nữa.

Mạc Du Tâm thấy nàng sờ trán bảo bảo thì tới nhỏ giọng hỏi: "sao vậy? còn sốt sao?"

Tô Ngữ Băng lắc đầu, vì khi này khóc nhiều nên âm thanh có chút khàn, "hình như hết nóng rồi, sắc mặt so với lúc nãy cũng đã đỡ hơn rồi, lúc chiều cũng không có gì cả, cũng tại tôi, tôi nên phát hiện sớm hơn."

Mạc Du Tâm vỗ lưng cho Tô Ngữ Băng được thoải mái: "con nít sức miễn dịch vốn không tốt, cũng may cậu này phát hiện đúng lúc, sao mà trách được, mình thấy bảo bảo không có ho khan, hạ sốt rồi thì mai sẽ khỏe hơn thôi."

"Hy vọng là vậy," Tô Ngữ Băng đáp lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bảo bảo.

Mạc Du Tâm mở nắp chai nước đưa cho Tô Ngữ Băng một chai.

Tô Ngữ Băng nhận nước, nhỏ giọn nói: "cảm ơn." không biết có phải nguyên nhân là Mạc Du Tâm ở đây không, Tô Ngữ Băng cảm giác lần này đưa bảo bảo đến bệnh viện trong lòng cũng không còn hồi hộp quá nhiều nữa, dù sao momy bảo bảo cũng ở đây, có chuyện gì cũng có thêm người để thương lượng.

Mạc Du Tâm mở thêm một chai nước nữa, uống vài ngụm rồi dùng khăn thấm ướt, nhẹ nhàng lau mặt cho bảo bảo, thuận tiện giúp bảo bảo hạ nhiệt.

Trong đại sảnh phòng cấp cứu khá rộng, xung quanh còn có những tấm rèm lớn ngăn cách che lại, nhưng không có ích gì, cơ bản đều có thể thấy rõ tình huống xung quanh, chỗ này đã có không ít người đang ngủ, người nhà nằm bên giường hoặc chen chen trên cái băng giống giường ngủ, có người lót cả quần áo nằm trên sàn ngủ, mà khí trời này thì nằm trên mặt đất cũng không thấy lạnh.

Mạc Du Tâm nhẹ nhàng đụng đụng Tô Ngữ Băng nói: "cậu này nằm cạnh Tiểu Nguyệt Lượng ngủ một chút đi, hai người chúng ta thay nhau canh thức."

[ BHTT - EDIT - ABO ] XUYÊN THÀNH TRA A VƯỜN TRƯỜNG TRONG SÁCH [ Hoàn ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ