"Này Minh Hạo, anh lính bạn cậu đâu rồi?"
Minh Hạo vẫn vùi đầu vào chỉnh sửa bản vẽ, không thèm đếm xỉa đến câu hỏi. Mãi tới khi đám con gái bên cạnh phá lên cười, gặng hỏi đến lần thứ ba mới chịu ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Một cô hỏi: "Không phải định ở lại đây tìm việc làm sao?"
"Mẫn Khuê ấy hả..." Minh Hạo cầm cục tẩy, nhẹ nhàng tẩy xóa hình vẽ phối cảnh: "Bố mẹ gọi, thế là về rồi. Mà về từ tháng trước cơ, mấy người đúng là thông tấn xã con rùa."
"Tiếc thật đấy..." Lại một cô khác cười: "Hiếm lắm mới gặp một anh lính đẹp trai như vậy, thảo nào gần đây không thấy ai đợi cậu cùng đi ăn tối nữa."
Minh Hạo liếc mấy cô nàng một cái rồi trêu: "Ai thích cậu ta nào? Hối lộ mấy chai cam vắt đi, tôi sẽ cho mấy người số điện thoại của cậu ta ngay." Dứt lời nhẹ nhàng thổi bay vụn tẩy, giống như đang xua đi một đoạn ký ức cố chấp cứ bám rễ trong đầu.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ tan lớp, sinh viên lũ lượt ùa ra khỏi phòng học.
Ánh nắng mùa hè gay gắt xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt, cả phòng học rộng lớn không một bóng người, Minh Hạo một mình ngồi ở dãy bàn cuối, chậm rãi thu dọn đống bản vẽ hiệu ứng.
Hôm nay đã là một tháng mười hai ngày sau khi chia tay, cũng là ngày kỉ niệm quen nhau của cậu và Mẫn Khuê.
Bảy năm về trước, Minh Hạo và cậu bạn nối khố Mẫn Khuê cùng học năm cuối cấp trung học tại thành phố Z, thổ lộ rồi yêu nhau. Sau kỳ thi đại học, Mẫn Khuê nhập ngũ còn Minh Hạo đỗ vào một trường đại học. Những lời thề non hẹn biển thuở còn là học sinh Minh Hạo vẫn luôn ghi nhớ. Mặc dù mỗi người đã đi theo con đường riêng nhưng cả hai vẫn quyết tâm duy trì liên lạc, chờ ngày tốt nghiệp và xuất ngũ lại được bên nhau.
Năm thứ hai đại học, vì có thành tích học tập xuất sắc nên Minh Hạo được gửi sang Đức trong chương trình trao đổi sinh viên, xa xôi nơi đất khách quê người vẫn canh cánh bóng hình người yêu dấu. Sau khi về nước lại tiếp tục được lên thẳng nghiên cứu sinh. Đến năm sau thì Mẫn Khuê cuối cùng cũng xuất ngũ, tìm đến thành phố S nơi Minh Hạo đang học. Lúc gặp lại không có cảm xúc trào dâng, cũng chẳng có đêm dài cuồng nhiệt. Mẫn Khuê chỉ ôm lấy Minh Hạo, yên lặng ngủ một đêm.
Minh Hạo nằm yên không nhúc nhích nhưng mất ngủ cả đêm, trân trân nhìn trần nhà, cảm giác có gì đó đã không còn như xưa nữa.
Mẫn Khuê định ở lại thành phố S, tìm một công việc gì đó để chung sống với Minh Hạo. Thế nhưng dù tất tả ngược xuôi, vì bằng cấp quá thấp nên chẳng cách nào tìm được một công việc như ý. Cuối cùng, anh ra đi.
Minh Hạo không hề can thiệp vào sự lựa chọn của Mẫn Khuê. Khi cánh cửa khép lại, Mẫn Khuê ở bên ngoài, Minh Hạo ở bên trong, lòng đều hiểu rõ, bọn họ đã chẳng còn là đôi tình nhân còn học cấp ba của bảy năm về trước. Thời gian là con dao sắc bén nhất, tơ lòng vương vấn bao năm, cuối cùng cũng bị nó chém đứt lìa.
Chớp mắt, thời gian đã trôi tuột qua kẽ tay như những hạt cát mịn, chẳng hề để lại chút dấu vết. Người không còn là người xưa nữa, tình cũng chẳng phải là tình thuở ban đầu. Không thể đổ lỗi cho khoảng cách, càng chẳng thể oán trách cuộc sống của nhau. Chẳng ai có lỗi, tất cả đều do bản thân mà ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Gyuhao)Hoàng hôn màu máu
Ужасы"Năm 2013, đại dịch thây ma bùng nổ. Quê hương lâm nguy, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tự vệ quy mô lớn. Những nhân vật chính của chúng ta phải đợi chờ ánh bình minh trong đêm dài thăm thẳm. Ngày tận thế đến gần, họ biết phải đi đâu về...