Mẫn Khuê: "Em định đi đâu?"
Minh Hạo: "Bệnh viện!"
Mẫn Khuê: "Không đến đó được! Lũ thây ma chạy ra từ đó đấy!"
Chiếc Jeep đột nhiên cua gấp, bánh xe ma sát với mặt đường kéo một tiếng chói tai giữa đêm.
Minh Hạo gầm lên: "Mẹ em còn ở bệnh viện!"
Mẫn Khuê cũng hét lớn: "Nguy hiểm lắm! Em sẽ chết mất!"
Cậu đạp một cú thật mạnh, đá văng Mẫn Khuê đang định chồm tới. "Ầm" một tiếng, chiếc xe va vào một chiếc ghế dài bên đường rồi dừng lại.
"Xe để lại cho anh." Minh Hạo lạnh lùng: "Chúc may mắn." Tiếp đó xoay người định xuống xe nhưng bị Mẫn Khuê níu chặt lại.
Mẫn Khuê trầm giọng: "Anh đi cùng em. Những lúc thế này đừng bướng bỉnh nữa, được không?"
Minh Hạo thở dài, đảo vô lăng, cho xe chạy ra quốc lộ, cả con đường vắng tanh.
"Bệnh viện là khu vực rất nguy hiểm, bản tin buổi trưa có nói rằng người bị dại đều được đưa đến đó tập trung..."
"Đừng nói nữa!" Minh Hạo đau khổ hét lên, đấm mạnh một nhát xuống còi xe.
Mẫn Khuê im lặng, Minh Hạo vừa tiếp tục lái xe vừa thở dốc.
"Ba anh đâu?" Cậu hỏi.
"Vẫn còn trong quân đội." Anh đáp: "Nhưng không tìm thấy người đâu."
Cha của Mẫn Khuê là sĩ quan quân đội, mẹ thì đã bỏ nhà ra đi từ khi anh còn rất nhỏ. Tuổi thơ của Mẫn Khuê không có cha, cũng chẳng có mẹ.
Cha mẹ bỏ bê không quan tâm, là bà nội đã nuôi nấng Mẫn Khuê khôn lớn. Bởi thiếu sự dạy dỗ nghiêm khắc nên việc học hành của Mẫn Khuê bị trễ nải. Mãi đến năm cuối cấp ba, sau khi yêu Minh Hạo anh mới bắt đầu chú tâm học tập, nhưng lúc đó đã quá trễ. Thi trượt đại học, Mẫn Khuê đành phải nhập ngũ.
Ba của anh là loại ba gì thế, Minh Hạo thầm bất mãn trong lòng. Ít nhất thì cũng nên bỏ ít tiền ra mua điểm để kiếm cho thằng con cái bằng đại học chứ. Hơn nữa, con xuất ngũ rồi cũng chẳng thấy người cha họ Kim này đoái hoài gì đến cả.
"Đây là cái gì thế?" Mẫn Khuê phát hiện quyển sách trên taplo xe, nghiêng dưới đèn trần lật lật vài trang.
"Thầy hướng dẫn cho em mượn đấy, nghe nói năm ngoái Bộ quốc phòng Mỹ đã cho công bố trên mạng tài liệu hướng dẫn ứng phó với thây ma. Rất nhiều người coi nó như trò đùa, sau đó lại được in thành sổ tay truyền đi khắp nơi."
"Em nói xem, có phải họ chuẩn bị cho chuyện này không? Em cũng nhìn thấy thây ma rồi đấy, em cho rằng đó là thể loại gì?"
"Làm sao em biết được? Chúng ta có phải anh hùng giải cứu thế giới đâu, có thể sống sót là may lắm rồi."
"Đã chết rồi mà vẫn còn có thể hoạt động được... là một loại bệnh dịch, không phải là ma quỷ gì hết. Em là người theo chủ nghĩa vô thần mà, Minh Hạo."
"Em thì mong là có... Không phải chứ, đừng như thế mà!" Chiếc Jeep từ từ dừng lại, cuối đường là mấy chiếc xe cảnh sát dàn ngang, đi qua đó là bệnh viện.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Gyuhao)Hoàng hôn màu máu
Kinh dị"Năm 2013, đại dịch thây ma bùng nổ. Quê hương lâm nguy, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tự vệ quy mô lớn. Những nhân vật chính của chúng ta phải đợi chờ ánh bình minh trong đêm dài thăm thẳm. Ngày tận thế đến gần, họ biết phải đi đâu về...