Dương run run cúi người xuống, nhẹ nhàng nhấc con mèo con lên, cảm nhận cơ thể nó nhẹ bẫng và run lên trong tay. nó chỉ là một sinh vật nhỏ bé, lạc lõng giữa con đường nguy hiểm. không chút do dự, cậu đưa nó vào xe, đặt cẩn thận lên ghế phụ. chú mèo ngoan ngoãn cuộn tròn trong góc, vẫn còn sợ hãi nhưng dường như đã yên tâm hơn.
về đến nhà, cậu chuẩn bị một chiếc hộp mềm lót vải để làm chỗ nằm tạm thời cho chú mèo. Dương cẩn thận rửa sạch những vết bẩn trên người nó, thì ra là một chú mèo cam. rồi chuẩn bị một chén nước nhỏ và một ít thức ăn mềm. chú mèo con nhìn cậu với đôi mắt biết ơn, e dè tiến lại gần bát nước rồi uống từng ngụm nhỏ.
Dương không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy chú mèo dần thả lỏng, cảm giác an toàn trong ngôi nhà mới. cậu chăm sóc nó cẩn thận, từ việc cho ăn đến vuốt ve, giúp chú mèo lấy lại sức khỏe và niềm tin. ngôi nhà trở nên ấm áp hơn với sự hiện diện của sinh vật nhỏ bé mà cậu vừa cứu được. đã rất lâu rồi Dương không nuôi mèo, nhưng nhìn chú mèo con đó cậu tội nó quá. nên cậu đã quyết định nuôi nó và tự hứa với chính mình phải chăm sóc nó thật tốt. và Dương đã đặt tên cho nó là Happy
__________
trong căn hộ nhỏ, ánh nắng buổi sáng len qua rèm cửa, chiếu nhẹ lên sàn nhà. Dương ngồi trên chiếc ghế sofa , tay nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo vừa nhận nuôi. Happy có bộ lông cam mềm mại, đôi mắt từng lấm lét sợ hãi nay dần trở nên sáng hơn, tràn đầy sự tin tưởng.
lúc mới về nhà, nó còn e dè, trốn trong góc phòng, không dám lại gần. Dương đã kiên nhẫn dành thời gian ngồi cạnh, để nó dần quen với sự hiện diện của mình. mỗi ngày trôi qua, cậu nhẹ nhàng chăm sóc, từ việc cho ăn đến vuốt ve, dần tạo dựng niềm tin với sinh vật nhỏ bé này. giờ đây, sau vài ngày sống cùng nhau, ngôi nhà không còn vắng lặng như trước. mỗi sáng, chú mèo chạy lon ton đón Dương thức dậy, miệng khe khẽ kêu những âm thanh dễ thương. họ chia sẻ những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ấm áp – lúc cậu đọc sách, Happy sẽ nằm cuộn tròn trong lòng cậu ; khi Dương nấu ăn, chú mèo thong thả ngồi bên cạnh, đôi mắt tròn xoe quan sát.
Happy như một phần của cuộc sống mới, giúp cậu hàn gắn những vết thương lòng, mang lại niềm vui và sự an ủi thầm lặng. những buổi tối yên bình bên nhau, chỉ cần ánh đèn dịu nhẹ và tiếng thở đều của chú mèo nằm bên cạnh cũng đủ khiến Dương cảm thấy hạnh phúc giống như tên của nó. cuộc sống của cả hai, sau bao tổn thương, đã tìm thấy sự bình yên và ấm áp nơi nhau.
___________
ngày buổi tiệc diễn ra, vì tổ chức ngay tại nhà ba mẹ Ninh nên cậu đã đến đây từ sớm để chuẩn bị. Dương cảm thấy vô cùng may mắn vì sáng đến giờ cậu không gặp anh, có lẽ anh khá bận nên chắc tới tối mới đến đây.
gần tối, khi mọi thứ đã gần như là hoàn thiện. Dương đang vừa đi vừa tập trung kiểm tra các thứ trên điện thoại thì đột nhiên có một cánh tay ôm lấy eo cậu, giữ người Dương lại. cậu bất ngờ ngước mặt lên nhìn, thì ngay trước mặt cậu là bức tường, một chút xíu nữa thôi là cậu đã đâm phải nó rồi. Dương ngay lập tức nhìn qua xem người đã vừa giúp cậu "nhìn đường" là ai, chưa kịp nhìn đã có tiếng nói cất lên
BẠN ĐANG ĐỌC
Mùa Hạ Năm Ấy Tôi Từng Bỏ Lỡ [ Ninh Dương ]
Fanfiction˚˖𓍢ִ໋'🌿:✧˚.📷⋆𖧧 Thể loại: thanh xuân vườn trường, hiện đại, gương vỡ lại lành, boylove _____ ở nơi đó, Dương đứng thẫn thờ trong cơn mưa, mắt cậu đỏ hoe, người cậu ướt sũng, vô giác nhìn xuống mặt nước trong veo nhưng lạnh buốt, hạt mưa rơi xuốn...