Chương 10 - Điều mà anh mong đợi

69 13 0
                                    

Edit: Phụng

Beta: Manerylin

Giang Tước: …Đợi đã.

Cậu nghi ngờ nghiêm trọng rằng cái gọi là "chết thảm" và "dùng pháp luật" trong lời Thẩm Tạp Chi không chỉ đơn giản mang nghĩa bề mặt.

“Cái này thì có gì thú vị chứ?”

Cậu chớp chớp mắt, khó tin hỏi Thẩm Tạp Chi.

Thẩm Tạp Chi nhìn cậu mỉm cười: “Đây chính là điều thú vị mà tôi đang nói đấy. Vì cậu chưa từng thực sự sống trong xã hội loài người nên mới không hiểu được.”

Giang Tước im lặng uống hết ngụm nước mật ong cuối cùng.

Cậu không tin cái lời nói dối của Thẩm Tạp Chi.

Lúc này, một chiếc xúc tu nhỏ khẽ nói:

[Thế Diệp Băng Ly cũng sẽ trả thù như vậy sao?]

[Đúng rồi, tiểu thuyết, tối qua nghe tới đâu rồi nhỉ?]

[Đến đoạn Diệp Băng Ly và Tô Mạc về nhà rồi!]

Suy nghĩ của Giang Tước nhanh chóng bị những chiếc xúc tu dẫn lệch hướng. Cậu dùng xúc tu lắc lắc Thẩm Tạp Chi đang ăn bánh mì nướng: “Chuyện sau đó thì sao?”

Cậu tự nhiên bỏ qua chủ đề vừa rồi, hỏi không đầu không đuôi về câu chuyện của Diệp Băng Ly, và Thẩm Tạp Chi thuận theo tiếp lời:

“Sau đó chính là tôi rơi xuống đây, rồi gặp cậu.”

Giang Tước ngẩn ra một lúc, mới nhận ra lời mình có sự mập mờ, liền bổ sung:

“Không phải là anh, tôi hỏi về Diệp Băng Ly cơ.”

Thẩm Tạp Chi lộ vẻ thất vọng: “Hóa ra không phải hỏi về tôi sao? Nói mới nhớ, Tước Tước, khi nói chuyện với tôi cậu chưa bao giờ gọi tên tôi cả.”

Anh vừa nói vừa đặt đồ trong tay xuống, nhìn thẳng vào Giang Tước, mỉm cười: “Cậu gọi tôi một tiếng đi, tôi sẽ kể tiếp câu chuyện sau đó cho cậu nghe.”

Một yêu cầu kỳ lạ.

Giang Tước khó hiểu lên tiếng: “Thẩm Tạp Chi.”

Trên gương mặt Thẩm Tạp Chi có lẽ thoáng qua vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh đã biến mất, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười không có chút công kích nào từ khi gặp nhau, nói: “Được, để tôi dọn dẹp đồ đạc rồi sẽ kể tiếp cho cậu nghe.”

Giang Tước nghi hoặc nhìn Thẩm Tạp Chi, suy nghĩ về biểu cảm vừa nãy của anh.

Thất vọng? Vì sao? Không thích cái tên "Thẩm Tạp Chi" sao?

Nhưng chính anh ta nói anh tên là Thẩm Tạp Chi mà.

Giang Tước đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp Thẩm Tạp Chi, trong đầu cậu không biết vì sao lại nảy ra từ "anh trai," bất giác rùng mình, nhanh chóng lắc đầu.

Đừng nói tới việc cậu và Thẩm Tạp Chi không có quan hệ anh em, gọi "anh trai" như vậy thật là kỳ cục.

Chắc lúc đó cậu khóc đến mơ màng, nếu không sao tự nhiên lại nghĩ ra cách gọi như thế.
.
Thẩm Tạp Chi nhanh chóng thu dọn xong dụng cụ làm bữa sáng, quay lại góc mà họ đã ngủ tối qua, Giang Tước ôm một chiếc xúc tu nhỏ của mình ngồi trên đất chờ nghe.

"Yếu đuối đáng thương, nhưng có mười tám chiếc xúc tu."Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ