490. Rốt cuộc người sở hữu năm tầng lầu trên cùng là ai?
Tòa nhà A1 gồm mười sáu tầng, năm tầng cao nhất thuộc về người chủ bí ẩn.
Từ khi Jennie chuyển nhà, bởi vì nơi này gần công ty, cô không phải sốt ruột lái xe tránh chỗ tắc khi rời khỏi công ty. Mỗi ngày, cô đều có thể có bốn năm mươi phút chạy thể dục lúc sáng sớm. Ngày đầu tiên chạy thể dục buổi sáng gặp hàng xóm, cô tùy ý trò chuyện vài câu. Biết được cô là người trọ ở tầng trên vừa chuyển tới, hàng xóm liền thân thiện chào hỏi, còn hỏi han rất nhiều.
"Vậy cô có biết năm tầng trên cùng rốt cuộc do ai làm chủ không? Hình như tới bây giờ cũng không ai gặp được người chủ đó. Giá của năm tầng trên cùng không thấp, tổng cộng cũng mấy trăm triệu. Không biết rốt cuộc người chủ đó là người như thế nào mà có thể mua được mấy tầng nhà tốt nhất ở Hanlim. Giá của tầng nào trong mấy tầng đó đều cao gấp đôi, gấp ba giá nhà phía dưới. Cả năm tầng đều thuộc quyền sở hữu của người chủ đó, nhưng họ cũng không ở. Trước đây chúng tôi hỏi thăm, nghe nói đó là chủ một xí nghiệp tư nhân, chứ không phải là công ty bất động sản mua, bởi vậy càng rất hiếu kỳ."
Jennie đáp: "Tôi cũng không rõ. Là bên địa ốc thay mặt bán. Dù sao thì thủ tục của đối phương đều đầy đủ cả, căn hộ cũng còn mới, lại gần chỗ tôi đi làm, bởi vậy tôi mới mua."
"Ôi, tôi còn tưởng cô biết chứ. Tôi cứ nghĩ là khi mua nhà nhất định cô từng tiếp xúc người chủ thần bí kia. Hóa ra ngay cả cô cũng không gặp được người đó?"
Jennie mím môi: "Tôi chưa từng gặp. Chẳng phải nghe nói người đó đã ra nước ngoài sao? Hẳn là trong thời gian dài cũng không trở về."
"Vậy giá cô mua cũng không thấp nhỉ? Tôi thấy cô mua tầng thứ mười lăm có tầm nhìn ra hồ đẹp nhất, đối diện ban công là hồ Cheongpyeong. À, tôi nghe nói tầng trên cùng có diện tích hơn bốn trăm mét vuông, bốn phía có ban công. Đây là tầng duy nhất của tòa nhà có hướng nhìn ba trăm sáu mươi độ, không có góc chết nhìn ra phong cảnh xung quanh. Đối phương đã không dễ đồng ý bán ra, thế sao cô lại không mua luôn tầng trên cùng?"
Tuy hàng xóm nhiệt tình thật, nhưng lại nhiệt tình quá mức, họ hỏi nhiều quá khiến Jennie cũng không biết trả lời thế nào. Cô chỉ mỉm cười: "Nhà rộng quá, ở cũng trống trải." Nói xong, cô gỡ khăn mặt quàng sau gáy xuống lau mồ hôi, rồi mỉm cười lễ độ chạy đi, không tán gẫu nữa.
Chạy xong cô lên lầu tắm rửa chuẩn bị đi làm. Khi đi thang máy nhìn thấy mấy con số của năm tầng trên cùng, cô hồi tưởng lại mấy ngày trước. Quá trình mình kích động mua lại căn hộ này quả thật đặc biệt nhanh chóng và thuận lợi.
Chẳng qua là cô không có thời gian, chỉ sốt ruột làm sao mua cho được nơi ở thích hợp, không có thời gian chọn tới chọn lui. Dù sao thì người chủ sở hữu không đến ở trong thời gian dài, mọi mặt nơi này đều phù hợp với yêu cầu và mong muốn của cô, nên cô đã vui vẻ mà quyết định mua lại. Tuy nhiên cô không ngờ người chủ kia lại bí ẩn như vậy, ngay cả hàng xóm ở đây đã hai năm cũng không biết đó là ai.
Lại nói, giá cả mấy tầng nhà này thật sự không thấp, thế mà ném bất động sản mấy trăm triệu ở đây. Cho nên phòng ốc nơi này hoặc là tài sản mà công ty xây dựng đem gán nợ, hoặc là quà tặng cho ai đó. Hoặc cũng có thể một nhân vật có máu mặt có nhiều tiền nào đó ném tiền vào bất động sản nhưng không vội đến ở. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người giàu có như vậy hẳn là không có ý đồ gây rối. Huống chi người của khu địa ốc cũng nói, tới bây giờ người chủ vẫn chưa từng tới ở, nên Jennie cũng rất yên tâm mua.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Taennie] Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình (2)
FanfictionBị đầu độc mà qua đời, hình ảnh cuối cùng mà Jennie nhìn thấy chính là bóng một người đàn ông cao lớn bước tới bên cửa phòng giam, đó không phải ai xa lạ mà chính là Kim Taehyung - người chồng mà mười năm trước cô dùng việc tự tử để buộc hắn ly hôn...