Chương 7 MÓN SÚP GÀ CHO TÂM HỒN

1.9K 10 0
                                    

Tôi có một giấc ngủ trưa tuyệt vời kéo dài những năm tiếng đồng hồ sau khi Jean bưng lên phòng phục vụ tận răng một đĩa súp kem gà ngon nhất trần đời. Chắc hẳn cái vụ xỉu đột ngột chẳng qua do tôi... đói quá mà thôi. Sau bữa ăn "moules et frites" với tên Việt kiều keo kiệt, tôi tức quá nuốt không nổi một món nào nữa cả. Phần vì tiếc gần năm chục euro của mình, tôi muốn nhịn những bữa khác để bù lỗ vào, phần giận quá mất luôn cảm giác đói. Vậy là tôi đã nhịn luôn một lèo từ tối thứ bảy đến nguyên cả ngày chủ nhật hôm qua. Nhớ lại, tôi chỉ uống sữa cầm hơi và ăn snack khoai tây chiên mà thôi. 

Sáng nay, sau khi được "trai" bế lên giường rồi cuối cùng bác sĩ đến khám bệnh, tôi được mọi người xúm xít quan tâm đến là ngại. Bác sĩ nhìn trẻ măng, ăn mặc khá tầm thường, ông phải đi bằng xe điện ngầm đến khiến tôi nhớ lại bài học của chị Linh vừa truyền tối qua. Bác sĩ mà còn phải đi xe công cộng, cỡ tôi làm sao có tài xế riêng? Bác sĩ khám sơ, đo huyết áp, hỏi vài câu rồi phán tôi bị hạ huyết áp. Nguyên do là tôi ăn quá ít, uống nước không đủ, lúc ngủ lại bật nhiệt độ quá cao làm mất nước và thiếu ô-xi không thở nổi. Giờ tôi chỉ việc ăn uống ngủ nghỉ cho nhiều vào thì mọi chuyện OK cả. Bác sĩ khuyên tôi nghỉ làm hôm nay. Sáng mai trước khi đi làm tôi sẽ được ông ghé qua đo huyết áp và khám sơ một lần nữa.

Jean cảm ơn bác sĩ rồi tiễn ông về, dặn dò gởi mọi hóa đơn vô phòng Nhân Sự của công ty Van Lattel. Anh rút điện thoại gọi cho thư ký bà Barro báo tin tôi bệnh phải nghỉ một ngày. Sau đó anh chàng Bỉ đích thân xuống restaurant của khách sạn Ibis mua súp gà đem lên cho tôi, thay vì chỉ cần bốc điện thoại đặt món. 

_ Cảm ơn Jean, anh tử tế quá! - Tôi "úp mặt" ngồi ăn súp đến muỗng cuối cùng - Chúa ơi, không có anh chắc em chết rồi. Em may mắn quá. Cảm ơn anh lần nữa nhe. Em rất cảm kích.

Tôi thật lòng cảm động nhưng có lẽ mặt tôi trông gian quá, tôi cứ nhìn Jean dò xét lom lom với câu hỏi khó giải đáp "anh là ai?" khiến anh chàng nghi ngại. 

_ Sao em đột nhiên dịu dàng đến vậy? – Jean nhíu mày dù ánh mắt tỏ vẻ phấn chấn – Suốt cả tuần qua anh luôn tử tế với em mà chỉ toàn thấy em cáu gắt? Bệnh hạ huyết áp cũng làm em hạ luôn bản tính cộc cằn?

_ Chúa ơi! Anh lại bắt đầu gây chiến! – Tôi kêu lên – Anh đừng bắt lỗi này nọ nữa được không?

_ Nếu em nói "xin vui lòng" – Jean gợi ý với vẻ mặt trêu chọc.

_ Xin vui lòng, đừng bắt lỗi em nữa được không? – Tôi vừa cố nhũn, vừa đang muốn điên lên trở lại.

_ OK! OK!

Jean bật cười tươi hết cỡ. Tôi nhìn kỹ anh chàng Bỉ khờ. Jean không phải là một người đẹp trai nếu so với tụi Tây bên đây. Nhưng nếu so với dân Việt Nam, dù sao anh cũng mũi cao, mắt sâu, tóc mềm. Đương nhiên là không tệ. Nhưng gương mặt của Jean cũng không có gì nổi bật, không có một bộ phận nào làm điểm nhấn. Dường như người có "nhan sắc" vô thưởng vô phạt như thế thì bản tính cũng rất đơn giản, tâm hồn đơn điệu, dễ làm cho người đối diện mau nhàm chán.

_ Jean nè! – Tôi dò hỏi – Anh là manager hả?

_ Đúng rồi! – Jean trả lời liền không do dự.

CUNG ĐƯỜNG VÀNG NẮNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ