Vân Khởi Vũ cũng không có ý thức được hành động của chính mình vừa rồi lớn mật cỡ nào, còn hắn hẳn là quá xúc động vì hương vị kì lạ của đồ chua. Bằng không với tính khí của Nam Tầm Phong, nếu có người đối với hắn làm ra hành động can đảm như vậy, hắn nhất định sẽ khiến cho người này không chết cũng tàn phế.
Loại đồ ăn giống như của heo này hương vị tuy rằng quái dị, nhưng thực ngon miệng, có chút cay, có chút chua, có chút —— tóm lại là hương vị nói không nên lời.
"Thế nào? Hương vị rất không tồi có phải hay không a? Ta đây tay nghề làm đồ chua chính là đứng đầu, hơn nữa là tay nghề truyền thống, lão tổ tông lưu lại bí phương gia truyền, tuyệt đối không chứa chất bảo quản, chất phụ gia, không màu, không hương liệu (chất làm thơm ấy), cam đoan an toàn, vệ sinh, cho ngươi không chỉ có tư tưởng yên tâm, mà ăn cũng được yên tâm." Vân Khởi Vũ đem đồ chua của mình thổi phồng lên, ba hoa chích choè, quả thực giống như là đang quảng cáo, nói được mặt không đỏ, hơi không gấp, còn phụ họa thêm một nụ cười, mang theo một chút khoa trương, nhưng rất chân thật, tuyệt nhiên là không làm ra vẻ.
Bị Vân Khởi Vũ làm thành như vậy, không khí nguyên bản nặng trĩu tựa hồ có điểm sống động, khiến cho người ta căn bản không tức giận được, giống như trên mặt hồ yên tĩnh tạo nên những gợn sóng xinh đẹp, kích thích liên tiếp lại liên tiếp bọt nước.
Nam Tầm Phong là một người không thích nói cười, mỗi ngày đều sống rất trầm trọng, buồn tẻ vô vị, cuộc sống như thế đã khiến cho hắn thiếu chút nữa liền quên vui vẻ là cảm giác như thế nào. Tuy rằng hắn bây giờ còn chưa có hoàn toàn mở lòng, nhưng tâm tình so với trước kia tốt hơn rất nhiều, cả người đều thả lỏng.
Nếu như thật là đang đối mặt địch nhân hắn sẽ có cảm giác như thế, như vậy tên địch nhân này chính là khá đáng sợ. Vân Khởi Vũ sẽ là địch nhân của hắn sao?
Vân Khởi Vũ thấy Nam Tầm Phong không có phản ứng gì, lúc này mới cảm giác được lời chính mình vừa nói có nhiều điểm là không hợp hoàn cảnh, hơn nữa bản thân đút Nam Tầm Phong ăn cũng rất không hợp với lẽ thường, lúng túng xin lỗi, "Thật ngại quá, có thể là ta lâu lắm không có cùng người khác nói chuyện, đầu có điểm không bình thường, ngươi coi như chuyện gì đều không có phát sinh qua, được không? Ta hiện tại tiếp tục ăn cơm của ta, còn ngươi cứ làm việc của ngươi."
"Chuẩn bị cho bổn vương một bộ chén đũa." Nam Tầm Phong ngồi xuống đất, tuyên bố chính là muốn ăn, hơn nữa là bộ dạng thực không khách khí.
"Ngươi không phải nói mấy thứ này heo ăn cũng không bằng sao? Kia sao còn ăn?"
Nam Tầm Phong không trả lời, chỉ dùng một đạo ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến hướng Vân Khởi Vũ.
Vân Khởi Vũ có thể cảm giác được đạo ánh mắt kia che dấu sát khí cùng tức giận, tuy rằng không phải rất sợ, nhưng nàng không muốn cùng Nam Tầm Phong ầm ĩ không vui, có thể hảo hảo ở chung liền rất tốt, cho nên tận lực thỏa mãn yêu cầu của hắn, "Được rồi, ta lập tức chuẩn bị bát đũa cho ngươi. Bất quá ngươi cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì do vị Vương gia nào đó mà chỗ này của ta ngay cả một bộ chén đũa xứng với ngài đều không có, một lát ngươi cũng không nên ngại này kia nha."
Vị vương gia nào đó —— nói thẳng hắn không được sao.
"Liền lấy ra là được rồi."
"Được, chờ một lát, lập tức sẽ có."
Nam Tầm Phong nhìn thấy Vân Khởi Vũ ở trước mặt hắn vui vẻ rời đi, không lâu sau lại nhẹ nhàng bước trở về, cảm giác trên người nàng có một loại năng lực có thể làm cho lòng người ta vui vẻ theo, còn có một cổ khí chất tươi mát mê người, mặc kệ lại có chuyện xấu gì xảy ra, một khi tới nơi này của nàng, giống như đều trở nên chưa từng tồn tại.
Kỳ quái, hắn như thế nào đột nhiên đối với Vân Khởi Vũ có cảm giác như thế, chỗ nào có vấn đề?
ag:5u
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] Tà phi đột kích: Thê tử ngang ngược của đế quân
RandomTác giả: Hâm Ngấn Giới thiệu vắn tắt: Hắn là Thiên vương tôn quý của Nam Thiên quốc, lãnh khốc vô tình, tâm ngoan thủ lạt.. Nàng là một u hồn từ dị giới, ngoài ý muốn xuyên qua, cổ quái nhanh nhẹn, giấu nghề... Một đạo thánh chỉ, nàng thành vương ph...