chap 17

443 19 0
                                    


Học trưởng Hạo. . . . . .
Ở đáy lòng thì thào cái tên ấm áp này, cảm giác đau lòng ùn ùn kéo đến. Học trưởng Hạo, anh ấy sẽ tha thứ cho tất cả những gì cậu đã làm hôm nay sao? Hay là, không thể tiếp tục dùng nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ngắm nhìn cậu?

"Không dám?" Dương Nghiệp Minh cố tình khiêu khích. Cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh. Không biết vì sao a, cậu bé nhỏ ngây ngô này lại khơi mào được toàn bộ dục vọng ham muốn của hắn, nam nữ đủ kiểu hắn đều thấy nhiều rồi, lại chưa từng thấy nhịp tim đập gấp gáp như ngày hôm nay.

Lời nói của Dương Nghiệp Minh khơi dậy ý chí chiến đấu của Diêu Vọng.
Đã quyết định rồi, vậy cứ như thế đi! Không bằng thoải mái một chút, Diêu Vọng, mi hãy cứ coi như đây là một giấc mộng. Khi tỉnh mộng, mi chính là một người thuần khiết, trong trắng đứng dưới bóng cây anh đào nhìn học trưởng Hạo nở nụ cười đẹp nhất với mi.

Hít sâu một lần nữa, cậu đưa tay cởi chiếc quần còn lại trên người , làn da trắng như tuyết phơi bày trong không khí mát mẻ, trước ánh mắt quan sát rực lửa của người đàn ông khẽ run rẩy.

Nhắm mắt lại, Diêu Vọng cắn chặt làn môi mềm mại đỏ mọng đến nỗi rỉ ra tơ máu. Cậu từ từ đưa tay ngượng ngùng kéo quần lót xuống, từng tấc da thịt non mềm trong suốt hiện ra trước mắt Dương Nghiệp Minh, tỏa ra những tia sáng bóng, giống như danh dự bị bong ra từng mảnh từng mảnh. . . . . .

Ánh mắt rừng rực của Dương Nghiệp Minh vẫn gắt gao dán chặt vào Diêu Vọng. Động tác chậm chạp của cậu là một loại trêu đùa, khiến cho hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Khi chiếc quần lót được cởi ra hoàn toàn, khu rừng rậm rạp thần bí của thiếu nam hoàn toàn bại lộ ngay trước mắt, Dương Nghiệp Minh không thể kềm chế nổi nữa!

Mạnh mẽ lui lại, trong nháy mắt thân thể trắng nõn của Diêu Vọng nằm lại trên piano, trắng nõn giống như búp hoa đẹp nhất trong đêm hè, lại hồng hào giống như gấm vóc cao quý nhất, hai chân thon dài nhẵn nhụi như dương chi mỹ ngọc của thiếu nam lộ vẻ sáng bóng mê người, hiện ra trước mặt hắn bằng tư thế thật quyến rũ!
Dương Nghiệp Minh hít một hơi thật sâu, đầu chôn sâu vào cổ cậu.

Có chút không khống chế được, cũng không phải là chưa từng chạm qua phụ nữ hay thiếu niên , hắn nóng lòng như thế làm cái gì, hơn nữa còn có vẻ khẩn trương, thật là buồn cười!

Cậu cách hắn gần như vậy, gương mặt mềm mại trắng nõn. Đôi mắt cậu nhắm thật chặt. Từ trong ánh mắt của cậu, có thể thấy được cậu đang sợ hãi.

"Sợ sao? Quả ớt nhỏ của tôi?" Hắn dò xét gần bên cạnh cậu, thổi hơi nói.

Hơi thở nóng hổi phả vào tai cậu, khiến cậu một hồi run rẩy. Cảm giác có chút tê liệt, sau đó là ướt át.

Dương Nghiệp Minh đã bắt đầu hành động, hắn vừa suy nghĩ gì đó thật lâu.
Lưỡi của hắn liếm vào cần cổ của cậu rồi nhẹ nhàng trằn trọc gặm cắn. Ở trên cổ của cậu, dần dần hiện lên những dấu ấn đỏ tươi như đóa hoa hồng.

Bàn tay của hắn, cũng bắt đầu tìm kiếm nơi mềm mại.

". . . . . ." Choáng váng. . . . . Diêu Vọng lo lắng nín thở, đôi tay chống đỡ gắt gao vào lồng ngực trần trụi cứng rắn của hắn. Cố gắng không để cho mình và hắn dán sát vào nhau.

[ chuyển ver] [Leo & Lucas] Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ