chap 4

588 24 0
                                    

Diêu Vọng vội vã chạy tới, trên người mặc một chiếc áo màu xanh đã giặt nhiều lần trở nên bạc trắng, khoác một chiếc áo choàng màu đen không tay, ánh mắt trong suốt trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy sốt ruột.

Cậu bé giữ cửa âm thầm gật đầu một cái, đúng, đúng là người này, tài xế Dư Phong của Dương Nghiệp Minh đã thông báo, dung mạo xinh đẹp, ăn mặc mộc mạc, tối nay tới đây giúp đỡ tổng giám đốc Dương thị - Dương Nghiệp Minh qua đêm .

"Chào anh! Xin hỏi phòng 1806 đi hướng nào?" Diêu Vọng lo lắng hỏi.

"Xin hỏi là cậu Diêu Vọng sao?" Cậu bé giữ cửa ân cần hỏi, trong lòng thầm nghĩ, tiểu nam sinh này dáng dấp thật thuần khiết trong sáng, Dưing Nghiệp Minh thật là có diễm phúc! Những người có tiền thật may mắn a!

"Đúng, là tôi. Xin hỏi phòng 1806 đi hướng nào?"

"Đi về sảnh bên trái, rồi đi thang máy đến tầng 18, phòng 1806 là căn phòng lớn nhất và sang trọng nhất ở cuối hành lang."

Vội vã cám ơn cậu bé giữ cửa, Diêu Vọng đi một mạch về phía thang máy. Tại sao lại là một người đàn ông xa lạ gọi điện thoại cho mình? Tại sao chị cậu lại xuất hiện trong câu lạc bộ cao cấp này? Mang theo một bụng nghi vấn, Diêu Vọng đi tới tầng 18.

Trong hành lang yên tĩnh, mặt sàn trải một tấm thảm len dày màu trắng, tiếng bước chân của Diêu Vọng bị lớp thảm dày hấp thu hết nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng động, sự yên tĩnh bất thường này khiến lòng cậu có chút sợ hãi.

Dọc hai bên vách tường được dán bằng những loại giấy rất đắt tiền, treo rất nhiều bức tranh nổi tiếng thế giới, tất cả đều là tác phẩm chính gốc, nếu là lúc trước, Diêu Vọng nhất định sẽ vui mừng thét chói tai. Nhưng giờ phút này, Diêu Vọng không còn tâm trạng nào mà thưởng thức.

Trong không khí tràn ngập sự thần bí và áp lực, Diêu Vọng từng bước một đi về phía cuối hành lang, trái tim không kiểm soát được bắt đầu đập bịch bịch!
1806, bốn chữ số Ả rập thiếp vàng đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu. Chị cậu đang ở bên trong!

Đưa ngón tay thon dài trắng nõn ra, Diêu Vọng nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong rất yên ắng, không có bất kỳ tiếng động nào.

Diêu Vọng quýnh lên, lực gõ trên tay mạnh hơn một chút.

"Ken két. . . . . ." Một tiếng động nhỏ vang lên, nhìn cánh cửa bằng gỗ sồi dầy cộm nặng nề bị cậu đẩy ra! Cửa không có khóa! Bên trong phòng tối mịt, không có bất kỳ tia sáng nào, càng không có bất kỳ thanh âm gì!

"Chị ơi. . . . . . Chị ở đâu? Chị ơi?" Diêu Vọng chỉ cảm thấy sau lưng có chút rét run, căn phòng này, khiến cậu có một cảm giác sợ hãi kỳ lạ!

Không nghe Lâm Vũ Yên trả lời, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng thở dốc nặng nề, dường như đang cố gắng chịu đựng cái gì đó, nghe có vẻ rất khổ sở.

"Chị à?. . . . ." Diêu Vọng hướng về tiếng thở dốc đi tới. Chị nhất định rất say, phải nhanh đưa chị về nhà, nấu canh giải rượu uống.

Tiếng thở dốc càng ngày càng gần cậu! Đột nhiên, Diêu Vọng cảm thấy tóc gáy dựng đứng hết lên! Có người ở sau lưng cậu!

Còn chưa kịp phản ứng, một giây sau, cậu đã bị một đôi bàn tay mạnh mẽ gắt gao siết chặt! Không phải tay chị! Đây là bàn tay thuộc về phái nam, lửa nóng hừng hực, mang theo sự nguy hiểm cùng bá đạo muốn phá hủy tất cả!

"A! Anh là ai!" Diêu Vọng hét lên một tiếng, cơ thể theo bản năng giãy dụa, muốn tránh thoát sự kiềm hãm của người đàn ông này.

Người đàn ông trong bóng tối không trả lời câu hỏi của cậu, cơ thể cường tráng bắt đầu kềm chặt cậu, bàn tay tăng thêm sức lực, cơ bắp căng cứng như sắt, bắp đùi cường thế cầm giữ hai chân của cậu, một cái tay khác trực tiếp sờ soạng trên cơ thể của cậu!
Diêu Vọng cảm thấy một trận hít thở không thông! Vừa muốn kêu cứu, cằm đã bị môt bàn tay rắn chắc đột nhiên siết chặt, cứng nhắc mà không thương tiếc! Hơi thở nồng đậm tà khí điên cuồng của người đàn ông bao vây cậu, đột nhiên đôi môi anh đào của cậu bị chặt chẽ che lại! Một đầu lưỡi linh hoạt tham lam nóng bỏng dò xét đi vào!

Diêu Vọng toàn thân run rẩy liều mạng giãy giụa, "Không! buông tôi ra!" Cậu thét lên không thành tiếng, lời nói thoát ra cổ họng vỡ vụn, cơ thể bởi vì hoảng sợ mà càng trở nên mẫn cảm!

Sự chiếm đoạt của người đàn ông cũng không ngừng lại, môi môi lửa nóng trằn trọc trên môi lưỡi cậu, khuấy động các giác quan của cậu. Diêu Vọng vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, hung hăng cắn xuống, một mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập ở trong khoang miệng cậu!

Người đàn ông bị đau rên lên một tiếng, hiển nhiên bị Diêu Vọng chọc giận, hai chân của hắn càng kềm chặt cơ thể của cậu, động tác bàn tay càng thêm bừa bãi!

"A! . . . . . ." Khiếp sợ cực độ khiến Diêu Vọng điên cuồng hét ầm lên, ngón tay cũng bắt đầu liều mạng cào loạn trên người đàn ông! Nhưng bất kể móng tay cậu đâm vào bao sâu, răng cậu cắn chặt cỡ nào, tiếng kêu của cậu tuyệt vọng ra sao thì cũng vô dụng, người đàn ông vẫn không chút nào thương tiếc đâm xuyên qua thân thể của cậu!

"Đừng!" Đau đớn dữ dội khiến Diêu Vọng gần như ngất đi. Cảm giác đau như xé đó khiến trái tim cậu như ngừng đập. Lý trí còn sót lại nói cho cậu biết: cậu đã thất thân rồi! Nhưng cậu lại không biết người đàn ông hung hăng ngang ngược cưỡng bức cậu là ai! Thậm chí, ngay cả bộ dạng hắn trông như thế nào cậu cũng không biết!

Nước mắt lã chã, từng giọt từng giọt nặng nề rơi xuống, nỗi đau khổ trong lòng này khó có thể nguôi.

Trong bóng tối tràn ngập mùi vị dâm loạn, không biết thời gian trôi qua bao lâu, cậu từ từ tỉnh lại, một lần lại một lần bị yêu cầu điên cuồng, cậu đã đau đến chết lặng, chỉ biết là, hai mắt của cậu bị bóng đêm cắn nuốt, trái tim cậu bị đánh nát triệt để. . . . . .

[ chuyển ver] [Leo & Lucas] Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ