chap 79

230 10 1
                                    

Thời gian trải qua trong phòng tối hết sức khó khăn, Diêu Vọng lại không dám dùng di động chơi trò chơi vì pin điện thoại không còn nhiều lắm.

Mở to hai mắt đen nhánh nhìn vào khoảng không, gương mặt của học trưởng Hạo lại hiện lên ở trước mắt cậu.

Học trưởng Hạo, hắn có khỏe không? Hắn nhất định rất hạnh phúc chứ? Có thể thấy được Lương Noãn Noãn rất thích hắn. Bọn họ trai tài gái sắc, thật xứng đôi với nhau. Trên mặt đột nhiên hơi ngứa một chút, tựa như có thứ gì đó đang bò, Diêu Vọng lấy tay sờ soạng, ẩm ướt , thế mới biết mình chảy nước mắt.

Học trưởng Hạo. . . . . . Anh đang ở đâu? Anh có biết em đang nhớ về anh không?

_______________________________

Trên chiếc giường lớn trong nhà trọ của Lâm Vũ Yên, hai cái bóng đang quyện vào nhau, đang vật lộn kịch liệt!

Thể lực Dư Phong rất tốt, chiến đấu hơn ba giờ, kích thích cao triều của Lâm Vũ Yên thay nhau nổi lên, liên tiếp thét chói tai. Dư Phong cũng bắn nhiều lần, mỗi lần đều là khoái cảm cao nhất, trong lòng càng thêm mê mệt Lâm Vũ Yên.

Sau khi hơi thở trở lại bình thường, Lâm Vũ Yên nằm trong ngực Dư Phong, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên ngực hắn: "Dư Phong, em cầu xin anh một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Em có đứa em trai, tên là Diêu Vọng, bây giờ ở cùng Dương Nghiệp Minh đấy. Buổi chiều nay em ấy gọi điện thoại cho em, nói đang bị nhốt vào nhà lao."

Dư Phong kinh ngạc trừng lớn mắt: "Diêu Vọng là em gái em? Không thể nào đâu? Hai người một họ Diêu, một họ Lâm!"

Lâm Vũ Yên đốt một điếu thuốc: "Cậu ấy là con cha ghẻ em. Em theo theo họ mẹ."

"A! Thì ra là như vậy! Vậy người lúc trước em kêu anh gọi điện thoại qua chăm sóc Dương thiếu, chính là cậu ấy?"

"Đúng, là cậu ấy. Hơn nữa, đêm đó cậu còn mang thai!"

Dư Phong giật mình: "Anh nghĩ thời gian cậu ấy mang thai không đúng lắm! Thì ra là đêm đó đã mang bầu! Chỉ có điều Dương thiếu hình như không biết đứa bé trong bụng cậu ấy là con của hắn, nên vẫn mắng đứa bé này đứa con hoang !"

Lâm Vũ Yên đắc ý cười cười: "Diwưu Vọng cũng không biết đứa bé kia là con Dương Nghiệp Minh! Như vậy vừa hay, hai ta vừa lúc có thể kiếm được một khoản tiền!"

Lâm Vũ Yên đem kế hoạch của cô nhất nhất nói ra, Dư Phong nghe xong, vỗ đùi: "Vũ Yên, em thật quá thông minh! Ngay cả chủ ý này mà em cũng có thể nghĩ ra được! Mọi người đều nói ngực lớn nhưng không có đầu óc, ngực của em lớn như vậy, sao đầu óc cũng linh hoạt như vậy chứ?"

Nói xong, lại xấu bụng nhìn chằm chằm Lâm vào bộ ngực trần của Vũ Yên.

Lâm Vũ Yên cười kéo kéo em trai nhỏ của hắn: "Nhìn cái gì vậy, nhìn cũng vô ích, nó xụi lơ rồi !"

Dư Phong cười xấu xa lật người đè lên Lâm Vũ Yên: "Ai nói? Em nhìn thử xem!"

Bên trong phòng lại vang lên một hồi tiếng va chạm, cùng với những hình ảnh mà trẻ em không nên xem.

Điện thoại Diêu Vọng chợt vang lên. Là điện thoại của Lâm Vũ Yên.

"Alo! chị? Phẫu thuật của ba có thành công không?" Diêu Vọng có chút thấp thỏm hỏi.

"Rất thành công, đều là bác sĩ hạng nhất, máy móc hạng nhất, làm sao có thể không thành công được?" Lâm Vũ Yên nói, "Tiểu Vọng, hiện tại chị đang cùng Dư Phong ở trong biệt thự nhà họ Dương. Dư Phong đã làm được chìa khóa nhà lao, chờ buổi trưa người giúp việc đi ăn cơm, chúng ta tới đón em!"

"Sao?" Diêu Vọng có chút ngây dại. Cậu có thể dự đoán được, nếu như Dương Nghiệp Minh biết cậu chạy trốn, lại sẽ là một phen giận dữ đến như thế nào.

Nhưng cậu không lo lắng nhiều như vậy nữa, phẫu thuật của ba đã thành công, trong tay cậu có đủ tiền để bồi dưỡng cơ thể ba thật tốt. Nhanh chóng quyết định, Diêu Vọng nói với Lâm Vũ Yên: "Được, em ở đây chờ hai người."

Thời gian chờ đợi thật sự rất dài, dường như một thế kỷ đã trôi qua, Diêu Vọng mới nghe được tiếng va chạm của chiếc chìa khóa đụng vào cửa sắt vang lên.

Là chị! Diêu Vọng kích động đứng lên. Cửa sắt mở ra, ánh mặt trời chói chang bên ngoài khiến Diêu Vọng nhắm nghiền hai mắt.

Diêu Vọng mất tích! Người giúp việc vội vàng hấp tấp chạy tới báo cho Dương Nghiệp Minh biết tin tức này.

"Rầm" hung hăng nện một đấm trên bàn, đôi mắt to của Dương Nghiệp Minh lóe lên những tia tức giận khát máu: "Nhanh đi tìm cho tôi! Không tìm được các người đừng mong trở lại!"

Toàn thể người hầu tập trung lại lật tung tất cả các ngóc ngách trong biệt thự nhà họ Dương, nhưng chỉ tìm được một đoạn xiềng chân bị đập ra. Khi Vú Trương đem xiềng chân đặt ở trước mặt hắn thì ánh mắt của Dương Nghiệp Minh quả thật có thể giết người!

Hung hăng nắm cổ áo Vú Trương lên: "Tôi không phải nói bà chăm nom cậu ta thật kỹ sao? Tại sao lại để cho cậu ta trốn thoát rồi hả ?"

Vú Trương là bà vú của Dương Nghiệp Minh, Dương Nghiệp Minh bình thường luôn luôn lễ độ với bà có thừa, đây là lần đầu tiên ở trước mặt mọi người khiến bà xấu hổ.

"Tôi. . . . . .Cửa sắt là bị người ta mở bằng chìa khóa. Cậu chủ, nhà họ Dương nhất định có nội gian." Vú Trương vội vàng giải vây cho mình.

[ chuyển ver] [Leo & Lucas] Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ