Chương 3: Show ân ái gì đó đều là lừa đảo hết

8.9K 773 166
                                    

Ba tháng bế quan quả thật mang lại cho Vũ Vân Khuynh rất nhiều lợi ích, hiện tại hắn đã có thể vận dụng linh lực mà không một chút trở ngại, cơ thể cũng nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều. Đặc biệt nhờ khoảng thời gian kia mà Vũ Vân Khuynh moi được không ít thông tin từ hệ thống.

Thứ nhất, hắn không được OOC khi nam chính có mặt.

Thứ hai, cốt truyện vẫn có thể thay đổi nhưng phải giữ nguyên các sự kiện trong đời nam chính.

Thứ ba, chỉ cần vượt 100 điểm hắn có thể tự ý hành động. Hoặc nói theo cách khác là OOC thoải mái!!

Và thứ tư, kết thúc câu truyện vẫn chưa được xác định nên hắn có thể tự vẽ nên một cái kết "hạnh phúc mãi mãi về sau" cho mình.

Thông tin này làm Vũ Vân Khuynh cực kỳ vui vẻ.

Không phải quá tốt rồi sao? Hiện tại hắn cứ việc vượt trên điểm gốc liền có thể tự ý hành động. Như vậy thì quả nhiên tương lai liền trở nên vô cùng rộng mở, vô cùng tươi sáng rồi.

Vì lẽ đó Vũ Vân Khuynh thần thanh khí sảng xuất quan ra ngoài, nhưng khi nghe thanh âm của hệ thống thông báo nhiệm vụ mới, nụ cười trên môi liền như tro tàn.

Tắt rụi!!

Ấy thế mà vị đệ tử qua đường nào đó còn rất hảo tâm bồi thêm một câu thành công khiến mặt mày Vũ Vân Khuynh đanh lại thành một cục.

Sau một lúc hắn vẫn không khỏi cảm khái. Cái đám người này... thời gian cũng quá chuẩn rồi.

Hắn vốn còn đang định ăn bánh uống trà ngắm hoa đây... Giờ thì hay rồi. Hỏng cả rồi!!

Cứ như vậy Vũ Vân Khuynh mang gương mặt như đi gặp kẻ giết cha xuất môn tìm người. Thế nhưng đi được nửa giờ, hắn liền không muốn đi nữa.

Chỗ này thật sự là lớn đến điên rồi!!

Theo những gì hắn biết thì Cửu Thiên Môn giống như một toà thành với chín lớp tường thành bao quanh gọi tắt là Môn (cửa), ngoại trừ cửa đầu tiên được tạo bởi vô số trận pháp thì các cửa còn lại đều do một Phong chủ canh giữ.

Giờ thử tưởng tượng một chút, kinh thành bình thường đã rất rộng, nhưng Cửu Thiên Môn gần như là chín cái thành hợp lại!! Này có đi đến năm sau cũng chưa chắc ra được bên ngoài!

Vị đệ tử nọ thấy hắn mặt mày đen thui, chần chừ một lúc liền nhịn không được mà nói: "Sư tôn, chúng ta thật sự rất gấp!"

Vũ Vân Khuynh liếc hắn, không một chút biểu cảm: "Ngươi không thấy ta đang đi sao!?"

Đệ tử nọ: "... Sư tôn... chúng ta có thể ngự kiếm để đi nhanh hơn được không?"

Vũ Vân Khuynh: "..."

Hắn cư nhiên quên mất ở thế giới này còn có một trò vui gọi là "ngự kiếm" nha!

[Đam mỹ- Hệ thống] Khả Niệm Bất Khả ThuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ