Chương 16: Quân chủ chờ ta a a a!!

5.6K 494 61
                                    

Lãng Phong đề phòng nhìn kẻ vừa xuất hiện, người kia ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù thoạt nhìn chẳng khác gì một tên ăn mày. Hắn liếc người nọ một cái nhưng cũng chẳng mấy để ý rồi trực tiếp quay đầu đi.

Tên nọ hoảng hốt nhìn Lãng Phong vác đóng củi lên vai định rời khỏi, lập tức chạy lên ngăn hắn lại: "Quân chủ! Là ta, người không nhận ra ta sao!?"

Lãng Phong nhíu mày: "Ngươi gọi cái gì?"

Kẻ kia: "Quân chủ!"

Mắt Lãng Phong thoáng cái lạnh lẽo, hắn cười nhạt: "Để ta nói cho ngươi biết, trước mặt ngươi căn bản chẳng phải quân chủ gì đó. Ta chỉ là một tên vô dụng, thế thôi." Nói rồi liền quay đầu đi.

Gã dã nhân nọ thoáng ngẩn người rồi níu hắn lại, giọng khẩn trương: "Không phải! Quân chủ, ta không nhìn lầm! Là người, nhất định là người!"

Lãng Phong không kiên nhẫn nhìn hắn, phun ra một từ: "Cút!"

Gã kia ấy vậy mà như nghe phải ma chú lặp tức chạy qua nghiêm chỉnh đứng một bên, bộ dạng vừa gấp vừa sợ. Dường như không dám trái lời Lãng Phong, đợi khi người đã đi một quãng xa hắn mới lúng túng chạy theo: "Quân chủ a!!"

Bất ngờ thay, Lãng Phong dừng lại. Kẻ kia thấy hắn như vậy thì mừng như điên, nhưng vẫn là dè dặt lên tiếng: "Người nhớ rồi sao? Quân chủ? Là ta! Là ta aa!!"

Cả người Lãng Phong cứng đờ, hơi thở phập phồng gấp gáp, năm ngón tay siết chặt. Nhưng rất nhanh sau hắn bình ổn trở lại, Lãng Phong không quay đầu, thanh âm trầm thấp cực điểm như đang kiềm nén: "Giọng của ngươi rất quen tai..."

Gã khất cái vui vẻ nói: "Đương nhiên rồi Quân chủ! Người nhận ra ta rồi? Ta là Ly Huyên a!!"

Lãng Phong lúc này mới chậm rãi quay người, đôi mắt đen tuyền như giếng cổ giờ trở thành một sắc hoàng kim yêu dị, khoé môi kéo lên một đường cong tạo thành nét cười khát máu: "A... Đúng là ngươi..."

Dứt lời, một nguồn linh lực khủng khiếp bất ngờ ập thẳng đến. Ly Huyên phản ứng nhanh lùi lại mấy bước, tưởng chừng đã thoát được một kiếp nào ngờ chớp mắt sau đó bàn tay chai sần của Lãng Phong đã bao lấy toàn bộ gương mặt lấm lem của hắn. Bên tai còn nghe được thanh âm trầm trầm như thỏ thẻ lại chứa đầy sát khí:

"Chết đi..."

Rầm một tiếng, đại não Ly Huyên thoáng cái trống rỗng chỉ nghe thấy xương sọ kêu răng rắc. Lãng Phong dùng một tay nắm lấy phần đầu hắn rồi không một cảnh báo nện thẳng xuống đất, một chiêu này quá mạnh cũng quá nhanh đến khi đầu Ly Huyên đập xuống thì thân dưới vẫn còn lơ lửng giữa không trung. Mặt đất phía dưới bị áp lực lớn lập tức lún xuống tạo thành một cái hố ôm lấy nửa đầu hắn.

Ly Huyên hai mắt mở trừng trừng kinh hãi không thôi, miệng cũng há rộng hộc một ngụm máu lớn. Hắn nhìn vào hai mắt hoàng kim quen thuộc nhưng vô thần của Lãng Phong, bản thân liền sâu sắc ý thức được rằng nếu còn không né ra đầu của hắn sẽ rất nhanh trở thành một mớ máu thịt nhầy nhụa. Nghĩ là làm, vào lúc Lãng Phong lôi đầu hắn lên từ mặt đất ý đồ lặp lại hành động ác liệt vừa nãy, Ly Huyên nắm thời cơ đánh mạnh vào khuỷu tay hắn buộc hắn buông lỏng lực đạo.

[Đam mỹ- Hệ thống] Khả Niệm Bất Khả ThuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ