Chương 9: Hoá ra đều là người...

7.4K 704 145
                                    

Sáng sớm ngày hôm sau, trước đại môn Cửu Thiên vốn uy nghiêm an tĩnh nhất thời trở nên phi thường náo nhiệt. Ngoài cửa, đệ tử cùng phong chủ các Phong chen lấn nhau đến tiễn Nhị vị phong chủ xuất môn cứu người.

Thế mà ở một góc khác lại dường như tách biệt hẳn với đám đông ồn ả, dưới hàng liễu xanh rì rủ bóng là bạch y thoát tục thanh lệ. Vũ Vân Khuynh chỉ đơn giản đứng dưới tàng cây cũng đã tạo nên khung cảnh thiên tiên đẹp mắt.

Phải biết rằng phàm là người tu tiên dung mạo hẳn sẽ xuất chúng hơn kẻ thường, thế mà Vũ Vân Khuynh ở trong một đám tu sĩ đã tuấn mỹ đến mức khiến người ta không khỏi kinh diễm, thêm vào đó là loại khí chất nửa lãnh tĩnh nửa ôn hòa làm hắn lúc nào cũng  như bóng trăng dưới nước. Chỉ có thể nhìn mà không thể chạm...

Gió đưa ngọn liễu lay động, bạch y nhẹ bay. Chỉ như vậy đã khiến người ta không thể dời mắt. Vũ Vân Khuynh đứng đó khe khẽ nhíu mày, hàng mi thật dài kín đáo giấu đi đôi mắt như hắc ngọc. Mĩ lệ lại có chút uỷ mị khiến tâm sinh ra loại cảm giác muốn bảo hộ, vừa không nỡ để y tịch mịch một mình lại không dám tiến đến phá huỷ bức tranh xinh đẹp kia.

Quả là động lòng người...

Ha ha.

Tuy nhiên!

Những thứ ở trên hoàn toàn là do chúng đệ tử Cửu Thiên Môn tự mình thêu dệt!!

Thực tế...

Vũ Vân Khuynh đang không ngừng oán giận.

Vì cái gì!? Vì cái quái gì các người đều tụ tập ta đây!!

Chúng là là đi cứu người! Cứu! Người!! Không phải đang họp fan!!

Chỗ có bóng râm đều bị đám các người đứng cả rồi!! Trời nắng như đổ lửa, ta lại phải đứng dưới cây thế này tâm các người không cảm thấy nhột sao??

Không có một chút nào sao!?

Lại nói đến Vũ Vân Khuynh suốt một ngày trời dùng sức của "chín trâu mười hổ" tìm "thần dược" bị hắn tàn nhẫn ném đi. Quả nhiên trời không phụ người có lòng, cuối cùng để hắn tìm được rồi. Nhưng hắn còn chưa kịp làm lễ bái tạ thiên địa thì Tô Hỉ đã đến bảo hắn xuất phát.

Cho nên Vũ Phong Chủ cao-phú-soái không hề "uỷ mị rủ mắt" mà chính là "mở mắt không lên"!! Dù rằng tu tiên không cần ăn, ngủ cũng ít, nhưng hắn sống sa đoạ đến quen rồi có được không!?

Được! Không!

Vì cái gì bản thân hắn là nhân vật phụ mà lại tốn bao nhiêu khí lực. Trong khi nam chính người ta an nhàn muốn chết!! Xem đi, hết ăn rồi ngủ. Cả người cũng béo lên một vòng rồi!!

Thế giới này có phải quá bất công!!

Lúc này Lãng Phong trầm mặt đứng phía xa cảm nhận được ánh mắt lãnh hàn của Vũ Vân Khuynh lại chỉ có thể cam chịu. Hắn hạ mắt chậm rãi bước về phía sư tôn, một bộ dạng cung kính nói: "Sư tôn có việc giao phó đệ tử?"

[Đam mỹ- Hệ thống] Khả Niệm Bất Khả ThuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ