Chapter 22

3.3K 304 24
                                    

"Mọi người... biết những người trong đó à?" - Somi khó hiểu nhìn năm ánh mắt của các thành viên Twice đang sững sờ tập trung nhìn qua lớp kính dày cộm.

"Somi ah... Họ là những thành viên còn lại của nhóm tớ" - Chaeyoung không giấu nổi vui mừng quay qua nắm lấy tay Somi bên cạnh mình. 

Ông Jeon cũng khá ngạc nhiên chứng kiến phản ứng của đám nhóc. Thì ra đều là người quen với nhau cả. 

"Làm sao bác lại tìm được những người này?" - Jihyo gấp gáp hỏi ông Jeon.

Ông Jeon chắp hai tay sau lưng nhìn vào bên trong buồng.

"Cách đây 6 tháng, ta đã thuê một nhóm người đi kiếm về những tên săn mồi cho ta, và có dặn họ đặt biệt tìm những tên nào độ tuổi còn nhỏ một chút. Đương nhiên là tất cả phải được giữ bí mật nên ta bỏ ra không ít để bịt miệng đám người đó lại. Sau khi họ giao hàng thì trong số tất cả những tên săn mồi được đưa về, duy nhất chỉ có 4 cô gái nằm trong cái buồng này là phù hợp với yêu cầu của ta" 

"Không ngờ lại là bạn của các cháu" - Ông Jeon khẽ cười. 

Jungyeon và Mina nãy giờ vẫn im lặng từ khoảnh khắc những tấm màn được kéo lên. Cả hai nước mắt như muốn trực trào, áp tay lên trên mặt kính nhìn chằm chằm về hai chiếc giường nằm ngoài cùng bên trái. Cái cảm giác được gặp lại người thương của mình sau hơn sáu tháng... Không gì có thể diễn tả được tâm trạng của Mina và Jungyeon lúc này. Mina như trút bỏ được những cơn ác mộng dai dẳng mang hình bóng của Momo, trong khi Jungyeon thầm vui mừng vì đã giữ lời hứa với Nayeon. Nếu cậu chọn từ bỏ ngay lúc đó thì chắc hẳn sẽ không có sự trùng phùng của ngày hôm nay rồi.

"Người nằm bên trái ngoài cùng là khó hồi phục nhất đấy" - Ông Jeon nhìn về chiếc giường nơi Momo đang nằm - "Lúc đưa về cơ thể hầu như bị thương khá nghiêm trọng. Bọn người kia bảo họ tìm được con bé ở gần đường ray. Dù khắp người đều là những vết thương nhưng vẫn cố gắng nhào tới tấn công họ"

Mina nghe thấy không khỏi bàng hoàng. Bây giờ em mới để ý. Khắp cơ thể Momo, từ vùng cổ đến hai tay và chân đều được băng bó khá kín so với Nayeon, Tzuyu và Sana. Momo unnie của em đã trải qua quãng thời gian đau khổ vậy sao...

"Họ phải nằm trong đó bao lâu nữa vậy ạ?" - Jungyeon lên tiếng.

"Ta không nói trước được. Chúng ta phải đợi đến khi các tế bào trong cơ thể sẵn sàng cho quá trình biến đổi"

Sau câu nói của ông Jeon, mặt đứa nào cũng đơ ra. Ý ông Jeon là sao?

Ông Jeon thở dài quay ngoắt người lại sau lưng tiến tới một dãy màn hình phẳng được áp vào tường. Các cô gái lập tức làm theo ông. 


"Bíp.........." 

"Bíp.........." 

"Bíp.........."

Âm thanh vang lên đều đặn theo từng nhịp. Tất cả những gì họ thấy chỉ là bốn đường thẳng màu xanh lá chạy ngang trên bốn màn hình màu đen. Phía dưới là những số liệu trông vô cùng khó hiểu. Nhưng hình như con số có kích cỡ lớn nhất nằm ở góc phải trên cùng trông có vẻ quan trọng nhất. Bốn con số 0 tròn trĩnh.

[TWICE] TRAIN TO BUSANNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ