Chương 2: Em gái? Đừng đùa

3.8K 149 19
                                    

tn147852369

Tặng bạn.

----------------

Trong một căn phòng học, nếu so sánh với những lớp học khác thì căn phòng này khá là nhỏ. Thiên Bình vẫn ngồi ở gần cửa sổ, nhìn ra cảnh vật bên ngoài bằng ánh mắt băng lãnh, tay cầm quyển sách với bìa đen. Cô thầm nguyền rủa ông hiệu trưởng, cô ghét nóng, căm ghét cái nóng.

Tại sao ông ta lại xây cái lớp E với cái điều kiện vật chất tồi tàn như thế này, máy lạnh không có thì ít nhất phải cũng có cái quạt điện chứ. Bộ mua cho mấy cái lớp kia thì được cứ lớp E này thì không được?!

Đúng lúc Thiên Bình định đứng dậy đi ra ngoài tìm nơi nào đó mát mẻ hơn thì một người đàn ông bỗng xuất hiện. Toàn thân ông ta phủ một màu đen từ đầu tới chân, không những vậy lại còn mặc quần áo dài tay, không thấy nóng chắc?!

Ông ta lẳng lặng, không nói không rằng đưa cho cô hộp cơm xanh dương. Cô chưa kịp lên tiếng hỏi thì ông ta đã biến mất không vết tích.

Thiên Bình cầm lấy tờ giấy lồng vào trong hộp cơm, đưa lên đọc, ánh mắt hiện lên sự khinh bỉ. Tờ giấy đó là do "mẹ Mai" gửi cho cô.

Cô chán nản bước ra khỏi lớp.

"When you give something away, you lose that."

Thiên Bình không nhanh không chậm tiến về phía lớp A, để đến đích cô phải đi qua khối lớp B, C, D. Và tất nhiên, mọi ánh nhìn khinh bỉ đều hướng đến phía cô.

Cô là lớp E, có quyền gì mà bước vô nơi cao quý như này, không những thế lại còn bước đi nghênh ngang như thể cô là người nắm quyền.

Đang bước trên hành lang, cả một đám người từ đâu bước đến, nhìn màu sắc đồng phục của họ là biết học lớp C. Cái khu lớp chỉ dựa vào tiền mà xếp thứ bậc, dùng sức mạnh để khẳng định đẳng cấp.

Thiên Bình thầm khinh bỉ, nếu không nhờ xuất thân giàu có thì không biết mấy tên này còn có thể xuất hiện trước mặt cô nữa hay không.

Tên có vẻ như cầm đầu lên tiếng, vừa nói ngạo nghễ vừa nâng cằm của Thiên Bình lên, nhìn vào cô bằng ánh mắt dâm dục:

- Chào, người đẹp hạ cấp, có chuyện gì mà đến đây sao?

- Người đẹp tôi đây cũng chẳng có gì để đến đây đâu, chỉ là mang đồ trả lại cho chủ nhân của nó thôi.

- Vậy thì cái người đó học ở lớp nào đây? Sao bé không quên đi mà đi chơi với bọn anh nhỉ?

- Ồ, cái người đó là Bảo Bình lớp S.

Nghe đến "lớp S" thì những kẻ khác không khỏi sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Cũng chẳng lạ gì, một kẻ lớp E quen biết một người lớp S không phải là đã rất vô lí rồi sao? Mà dù có đúng hay không thì cũng chẳng hại gì đến lớp S, mất một vài người cũng đâu có sao.

- Chẳng sao hết, sao bé không đi cùng bọn anh nhỉ? Bọn anh sẽ cho bé thấy khoái lạc là gì.

Thiên Bình cười híp mắt, miệng nở một nụ cười giả tạo. Bọn kia thấy cô cười cũng cười theo, nhưng ánh mắt bọn chúng lại chứa đầy sự khinh rẻ.

(12cs) Tôi Chỉ Đơn Thuần Là Ác QuỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ