Chương 2

3.6K 278 51
                                    

Sáng hôm sau.

Trịnh Hạo Thạc ngồi bên giường ngẩn người ngắm anh một lúc thật sâu. Xong lại ngồi đắn đo có nên đánh thức anh hay không một lúc nữa.

Hắn nghĩ đến mục đích to lớn phía trước, liền ngưng ngắm anh, cúi người xuống, bên tai anh thổi thổi khí.
"Bảo bối à, dậy đi nào trời sáng rồi. "

"Ưm... "
Doãn Khởi vẫn còn mơ ngủ mà vô thức bật ra tiếng ngâm khẽ, Trịnh Hạo Thạc lại lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt thật to.

"Gì vậy ? Hôm nay là cuối tuần mà. Cho anh ngủ thêm chút nữa đi. "
Anh rúc đầu lại vào chăn, chỉ còn một nhúm tóc đen mượt là hơi lộ ra ngoài.

"Cái này là anh nói đó nha. Được rồi em sẽ ngủ cùng anh. "
Trịnh Hạo Thạc liền để cái kế hoạch đi chơi kia ra sau đầu, cười hắc hắc gian manh, mượn cơ hội chui luôn vào ổ chăn ấm áp của Doãn Khởi, ôm cả người thơm thơm, mềm mềm của anh vào lòng.

"..Ưm.."

Vẫn không biết mình đang bị ăn đậu hủ mà chỉ nhẹ nhăn nhăn mũi rồi cũng tiếp tục ngủ ngon lành.

Hai người ôm nhau ngủ một mạch đến gần trưa. Doãn Khởi lại là người dậy trước, rửa mặt xong, lại quay lại giường, lay lay Trịnh Hạo Thạc.
"Thạc Thạc, Thạc à. Sao em lại ngủ ở đây ?"

Trịnh Hạo Thạc mắt nhắm mắt mở trả lời.
"Sáng nay em muốn gọi anh dậy, nhưng anh không chịu, còn ôm chặt cổ em kéo xuống giường."
Trình độ nói dối đã lên thượng cấp. Tim không đập nhanh, mắt không chớp, nói còn không bị vấp.

Doãn Khởi ngốc ngốc bị lừa mà vẫn tin sái cổ, gật gật đầu.
"Nhưng mà em gọi anh dậy làm gì ? Hôm nay là cuối tuần mà, cũng đâu phải có lịch tập bóng."

"Em muốn đưa anh đi chơi. Ngày hôm qua anh đã nói muốn thưởng cho em còn gì."
Hùng hổ xoay người xuống giường, kéo anh dậy đi ra ngoài.

"Ơ.. Mà đi đâu mới được ?"
Doãn Khởi ngơ ngơ ngác ngác bị hắn cầm tay kéo ra khỏi phòng.

==========

"Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn tới đây hả Thạc ?"
Doãn Khởi nghi hoặc nhìn nhìn Trịnh Hạo Thạc vẻ mặt hớn hở vừa mới chạy đi mua vé vào cổng về.

"Thật là, bảo bối à, anh không biết gì cả. Trên phim, mấy cặp đôi đang yêu nhau hay đến nơi này lắm đó. Đi đi, vào thôi. "
Trịnh Hạo Thạc mặt kệ nghi vấn của anh, nắm lấy tay Doãn Khởi kéo cả người cứng ngắt của anh đi.

Doãn Khởi bị Trịnh Hạo Thạc miễn cưỡng lôi đến một khu vui chơi thật lớn.

"Á! Kumamon, kumamon kìa."

Vừa nhìn thấy một vật thể lạ nào đó Doãn Khởi liền buông bàn tay đang nắm chặt với Trịnh Hạo Thạc, chạy ngay đến đó.

Nhìn kĩ lại mới thấy hình như cái cục đó là một con gấu đen thùi, hai mắt thì trắng dã lại còn thêm hai cục đỏ chót trên má trông chẳng khác gì mấy con búp bê bị ám trong phim kinh dị.

"Hừ, lại là cái con gấu trời đánh đó. Ảnh vừa nhìn thấy nó là bỏ rơi mình liền. Rõ ràng mình đẹp hơn nó nhiều mà. Trắng hơn nó, mặt nhỏ hơn nó......."
Trịnh Hạo Thạc bị ăn dấm chua liền chu mỏ mắng nhiếc cái cục đen thui kia, một tràn "hơn nó" không ngừng phát ra.

[Hoàn][HopeGa]Please forgive me.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ