Chương 30

2.1K 193 20
                                    

Ngày hôm nay thật đẹp.

Bầu trời mang một màu xanh ngọc nhàn nhạt, thật cao, thật rộng lớn bao phủ cả đường chân trời, những đám mây trắng xóa bồng bềnh trôi, có một đám mây muốn che mặt trời đi, nhưng ngược lại chính mình lại bị nhuộm thành màu hồng ngọt ngào như chiếc kẹo bông gòn, mặt trời lười biếng hãy còn đang buồn ngủ dịu dàng xuất hiện nơi phía xa xa.

Những tia nắng tinh nghịch xuyên qua kẽ lá đến chơi đùa cùng mấy hòn đá cuội đủ mọi màu sắc dưới mặt đất, không khí trong lành mang theo hơi sương mát mẻ mơn trớn từng tất da thịt, thật sảng khoái, cơn gió chậm chạp chuyển mình chạm vào từng chiếc lá, làm cho chúng khẽ thẹn thùng mà động vào nhau.

Một bãi cỏ xanh non mơn mởn nổi bật xuất hiện giữa cánh rừng xanh thẳm rậm rạp, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Từng ngọn cỏ đầy sức sống, mang trên mình những giọt sương sớm trong suốt, nối tiếp nhau trải dài đến vô tận.

"Bảo bối, chờ em với. Sao hôm nay anh chạy nhanh thế ? "
Trịnh Hạo Thạc không ngừng thở hổn hển, ý cười ôn nhu trên mặt càng lúc càng đậm.

"Không phải anh chạy nhanh mà do em yếu thôi. "
Doãn Khởi nghịch ngợm quay đầu lại, cười cười, lè lưỡi trêu hắn một cái.

"Em mà bắt được là anh xong đời. "
Khóe môi Trịnh Hạo Thạc kéo lên thật cao, ánh mắt cong cong, tăng tốc độ lao tới định tóm lấy anh.

Doãn Khởi hoảng hồn tránh thoát khỏi móng sói đang vươn ra của hắn, quay đầu chạy nhanh đi.
"Thách em luôn. "
Đang chạy cũng cố xoay đầu chọc hắn thêm một câu.

Gương mặt thanh thuần, ôn nhuận của anh được ánh nắng đọng lại lại tăng thêm mười phần sinh động, làn da trắng như ngọc gần như trong suốt được tô điểm bằng đôi gò má cao cao, vì chạy mà hiện lên một tầng hồng nhạt, ánh mắt cong cong, mang ý cười vui vẻ mà híp hết cả lại.

Nụ cười hở lợi của Doãn Khởi chính là thứ ngọt ngào nhất trên đời này, vừa ngọt ngào như kẹo vừa tươi mát như bạc hà, lại mang theo sự tinh nghịch của trẻ con, nụ cười tinh khiết, không hề bị nhiễm bất kì cặn bẩn nào, thanh khiết đến vô thật, ngọt ngào tươi mát như một viên kẹo bạc hà, nhưng cũng ma mị, cuốn hút như thuốc phiện, chỉ cần một lần được nhìn thấy, sẽ tham lam mà muốn được chiêm ngưỡng nữa, sẽ khao khát muốn có được, muốn giữ nụ cười đó cho riêng mình. 

"Bảo bối. "
Trịnh Hạo Thạc ngồi xuống, hai tay chống ra sau lưng, khẽ ngửa đầu hít thật sâu một ngụm khí mát lạnh, dưỡng khí thấm thật sâu vào từng tế bào trong cơ thể hắn cuốn theo tất cả mỏi mệt.

"Hửm ?"
Doãn Khởi đặt đầu trên đùi hắn, thỏa mãn duỗi thẳng người, cũng nhăn mũi hít hít.

"Đây là nơi nào ? Sao anh biết được nơi tuyệt vời như thế này vậy ?"
Trịnh Hạo Thạc ngồi thẳng người dậy, theo thói quen luồn tay vào tóc anh, mơn trớn da đầu mềm mại.

"Em thích không ? "
Doãn Khởi thoải mái nhắm mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại. 

"Thích. "
Trịnh Hạo Thạc ngắm nhìn khóe mắt tươi cười xinh đẹp của anh.

[Hoàn][HopeGa]Please forgive me.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ