CHƯƠNG 18: PHÒNG KHÁM

9.7K 451 59
                                    


Có lẽ là liên quan đến thể chất, nên cho dù Đường Hiểu không ngừng bôn ba bên ngoài, làn da của cậu vẫn không bị phơi nắng quá đen, mơ hồ lộ ra một tầng màu mật ong, vừa không quá trắng, cũng không quá đen. Bất quá thân thể cậu rất gầy, nhất là thắt lưng, so với thắt lưng của một người đàn ông thì thắt lưng của cậu có thể nói là rất mảnh mai.

Đường Hiểu có thể cảm nhận được xúc cảm trên làn da ở những nơi mà đầu ngón tay của Cốc Tu Cẩn lướt qua, đặc biệt khi bàn tay của anh nâng bụng cậu lên khiến cả người cậu cũng nhấc lên một chút, cái cảm giác ấy khiến cho thân thể cậu nhịn không được sợ run lên.

Cốc Tu Cẩn lại nghĩ cậu lạnh, tốc độ mặc quần áo lập tức nhanh hơn. Cũng may chỉ là áo ngủ cho nên không mất quá nhiều thời gian liền mặc xong.

Kế tiếp làm cách nào để xuống lầu, Đường Hiểu còn đang suy tính sẽ cắn răng đi xuống thì Cốc Tu Cẩn đã ôm cậu lên. Cảm giác lơ lửng trong không trung khiến cậu bối rối một chút, vội vàng nói, “Học trường, tự tôi có thể đi.”

Cốc Tu Cẩn nở nụ cười, “Cậu như vậy thì làm sao đi được? Phỏng chừng đợi khi cậu đến dưới lầu thì trời đã sáng rồi.”

Đường Hiểu thần tình đỏ bừng, làm sao có thể sáng được a, thời gian từ bây giờ cho đến khi trời sáng vẫn còn mấy giờ đó.

Nhưng nếu bản thân cậu tự đi xuống thì chắc chắn thời gian sẽ nhiều hơn gấp bội so với khi Cốc Tu Cẩn ôm cậu xuống, để cho hai người kia mất công chờ cậu ở phòng khách cậu cũng rất áy náy.

Trương quản gia và bác sĩ Lưu đang ngồi đợi trong phòng khách chợt nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn qua, liền không giấu được thần sắc ngạc nhiên, nhưng hai người đến ngần này tuổi vẫn rất nhanh lấy lại phản ứng.

Xe đã chờ ở trước sân, Trương quản gia biết có thể Cốc Tu Cẩn sẽ không tự lái xe, liền gọi tài xế Vương đến.

Sau khi lên xe, Cốc Tu Cẩn cũng không buông Đường Hiểu ra, ngược lại đặt cậu trên chân của mình, cẩn thận tránh đi cái mông bị thương, động tác săn sóc tỉ mỉ này khiến thanh niên mặt đỏ như máu.

Động tác này không khỏi rất ba chấm. Nếu cậu là phụ nữ ít ra còn tốt, nhưng đằng này cậu lại là một đại nam nhân, dựa vào trên người Cốc Tu Cẩn còn không nói đi, mông lại còn nhờ anh nâng lên.

Bác sĩ Lưu theo sau Cốc Tu Cẩn lên xe tận lực khiến mình nhìn không chớp mắt. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự là khảo nghiệm đối với năng lực thừa nhận của ông, đặc biệt là một màn đang trình diễn ở hàng ghế sau. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng, đại thiếu gia Cốc gia sẽ thân mật với một người con trai đến mức này.

Đường Hiểu cũng rất xấu hổ. Cậu đang dựa vào trên người Cốc Tu Cẩn, cả khoang mũi đều tràn ngập cỗ khí tức cùng hormone giống đực của anh, hít vào mũi như tràn ra khắp tứ chi, chỉ cảm thấy cả người thật thoải mái.

Đường Hiểu chú ý thấy hình như Cốc Tu Cẩn đã thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, có lẽ tại thời điểm mà cậu đang tắm rửa thì anh cũng đi tắm, bất quá so ra thì cậu tương đối bi kịch. Nhắc đến quần áo, cậu mới nhớ là mình đang mặc áo ngủ, chỉ là bây giờ cậu đã không còn sức lực để xoắn xuýt chuyện này.

Phòng khám tư nhân của bác sĩ Lưu cách biệt thự không xa lắm, xe chạy không đến mười phút liền tới nơi.

Cốc Tu Cẩn xuống xe trước tiên, sau đó ôm Đường Hiểu đang nằm úp sắp ra.

Bị ôm tới ôm lui, Đường Hiểu nhịn không được hỏi, “Học trưởng, anh có mệt hay không?” Mặc dù cậu chỉ cao 1m75, nhưng cân nặng cũng hơn 60kg, toàn bộ quá trình Cốc Tu Cẩn đều ôm cậu làm cậu thật sự lo lắng tay anh sẽ mỏi nhừ. Nếu thật sự như vậy, cậu thà tự mình bước đi, dù sao bây giờ cũng không còn đau đớn như lúc nãy.

Cốc Tu Cẩn cười nói, “Cân nặng của cậu còn chưa đủ để làm tôi mệt đâu.” Mặc dù anh thường xuyên ngồi ở văn phòng, nhưng cố định mỗi tháng đều sẽ rèn luyện thân thể.

Đường Hiểu bị anh nói như vậy liền 囧, lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là anh chê cậu quá nhẹ sao? Cậu làm sao có thể nhẹ a, có lẽ Cốc Tu Cẩn không muốn khiến cậu lo lắng nên mới nói vậy thôi.

“Học trưởng, nếu mệt anh cứ nói, hay là buông tôi ra cũng được, tôi có thể tự đi được rồi.” Đường Hiểu nói.

Cốc Tu Cẩn đột nhiên dừng lại, Đường Hiểu vui vẻ, còn nghĩ rằng rốt cuộc anh cũng quyết định buông cậu ra, lại nghe được thanh âm trêu tức của anh, “Đến rồi.”

Đường Hiểu một trận ngạc nhiên, quay đầu lại thì nhìn thấy bác sĩ Lưu đang mở đèn. Một bộ thiết bị chụp hình đang đặt dưới ánh đèn, phi thường sáng, thiếu chút nữa làm chói mù mắt cậu.

Cốc Tu Cẩn chú ý tới vẻ mặt của cậu, nhất thời không tiếng động khẽ giương khóe miệng.

Sủng Thê Chi ĐạoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ