Daniel về đến nhà mặt mày ủ rũ lặng lẽ đi vào phòng, cậu nằm trườn ra giường mặt úp xuống bất động, Daniel tự trách mình tại sao lại tìm hắn rồi phải thấy cảnh đó bây giờ người khó chịu cũng là mình, hai ngày nay đã không được thoải mái tự mình đi tìm hắn để giải quyết gặp được rồi lại càng thêm đau đầu. Đã chịu cực khổ để xem hắn còn nhận chép giúp tất cả buồn phiền điều về phía mình, cậu cảm thấy mình thật bất hạnh, giờ chỉ muốn đem đống vở này quăng vào mặt hắn, có thời gian ân ái thì cũng có thời gian chép bài.Daniel với tư thế đó đã thiếp đi từ khi nào không hay có lẽ vì hôm qua đã quá mệt mỏi vì không đủ giấc cũng tại vì cái tên đó.
Daniel bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cậu tỉnh dậy trong mơ màng tay đưa đến nơi âm thanh điện thoại phát ra không chần chừ mà nhanh chóng ngắt đi rồi tiếp tục ngủ, không lâu thì điện thoại lại reo Daniel lại bị đánh thức, tay cầm điện thoại miệng lầm bầm "phiền chết đi được."không nhìn vào xem ai gọi cậu nhanh chóng nghe máy.
"Cho hỏi ai vậy ?"
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu cười nhẹ lên một tiếng.
"Một tiếng nữa tôi đến đón cậu, cậu chuẩn bị đi."
Daniel nghe được giọng nói tỉnh táo hẳn ra, người gọi cho cậu là SeongWoo tại sao hắn lại cho mình rồi lại bảo mình chuẩn bị để hắn đến đón, đi đâu chứ, hắn bỏ người yêu rồi đi với mình à, không lẽ lại dẫn cậu đi để xem hai người họ ân ái với nhau à, hàng loạt viễn cảnh được dựng lên trong đầu Daniel. Đầu dây bên kia vẫn chưa tắt, Daniel thắc mắc hỏi.
"Đi đâu ?"
"Đi rồi sẽ biết, mau chuẩn bị đi."
Nói xong SeongWoo ngắt máy, Daniel tay cầm điện thoại người đờ ra những suy nghĩ đó lại trở về đầu cậu, một nửa muốn đi một nửa lại không, muốn đi để xem lý do hắn cần gặp cậu một nửa kia sợ hắn sẽ cho cậu là bù nhìn để hắn và người yêu ân ái, đấu tranh tư tưởng một lúc cậu cũng quyết định đi, cậu cũng đã chứng kiến cảnh đó nhiều lần bây giờ có xem nữa cũng không sao. Daniel đi đến tủ quần áo chọn một bộ đồ cậu cho là đẹp nhất, dù sao đi làm bù nhìn cũng phải cho đẹp một chút để người khác còn chú ý đến mình.
Daniel nhận được điện thoại từ SeongWoo, cậu tưởng rằng mình đã trễ giờ bắt hắn phải đợi nhưng đồng hồ chưa chỉ đến 7 giờ, sao hắn phải gọi cho cậu, không lẽ hắn đã kịp hối hận khi dẫn cậu theo nên gọi báo cho cậu khỏi cần đi cùng. Daniel nhìn vào điện thoại một lúc lâu rồi nghe, không để bên kia nói trước cậu đã tuồng ra một hơi dài.
"Cậu hối hận rồi à, vậy thì tôi ở nhà cậu đừng nghĩ là tôi sẽ buồn thật ra tôi chưa chuẩn bị gì cả, tôi cũng không định đi cản trở hai người, ở nhà sẽ tốt hơn."
Đợi Daniel nói xong SeongWoo mới nhẹ giọng lên tiếng.
"Tôi đang đợi cậu ở cổng nhà, mau xuống đi."
Daniel nghe được mặt mày tái xanh, hắn đã đến sớm đợi mình vậy mà mình lại nói những lời không đâu đó, cậu tự cảm thấy xấu hổ với chính mình không biết SeongWoo sẽ nghĩ gì đây.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ OngNiel ] Crush On You.
FanfictionSeongWoo là mặt trời mùa đông. Daniel là tia nắng mùa hè. 22-8-2017