Daniel ngồi cạnh giường, ngả đầu về người SeongWoo. Cả đêm chỉ lo cho nhiệt độ của người bên cạnh, nên cả chẳng thể yên giấc. Những tia nắng hiếm hoi khẽ đưa qua khung cửa sổ khiến Daniel tỉnh giấc, SeongWoo vẫn bình yên trong giấc ngủ, cậu không thể đánh thức hắn, với tình trạng như bây giờ thì có lẽ hôm nay Daniel phải đi học mà không có SeongWoo.Daniel kiểm tra nhiệt độ của SeongWoo rồi mới an tâm rời khỏi, cậu vào bếp nấu thêm một ít cháo cho hắn, chuẩn bị thuốc và nước để trên bàn kèm theo mảnh giấy nhắc nhở hắn phải uống.
Daniel trở về nhà chuẩn bị đến trường, cả ngày buổi tối không về nhà, mẹ cậu chẳng thắc mắc về chuyện này, đơn giản bà chỉ biết lý do là SeongWoo bị ốm nên con trai bà đến chăm sóc. Như vậy cũng tốt, một Daniel chưa tự lo cho bản thân được nhưng bây giờ cũng biết chăm sóc người khác, đúng thật từ khi có SeongWoo, Daniel ngày một thay đổi.
Ngồi trên xe bus cùng Jisung, Daniel yên lặng không nói câu nào. Từ trước đến giờ, sự xuất hiện của SeongWoo tỉ lệ thuận với độ vui vẻ của Daniel, có SeongWoo thì phần nói luôn giành về cậu nếu như không có SeongWoo một câu cũng chẳng thốt lên được, Jisung đã quá quen với việc này.
"SeongWoo lại sao thế ?"
"Cậu ấy bị ốm, không đi học được." Daniel sắc mặt không tốt, miệng lẩm bẩm ra những câu nói nhỏ.
"Sao thế ? Đừng bảo là hôm qua cả hai dầm mưa đấy nhé ?"
"Đúng vậy. Cậu ấy vì che cho tớ nên cả người bị mưa làm ướt."
"Cậu ấy đã khỏe hơn chưa ?"
"Sáng nay đã khá hơn nhiều ròi."
Hai người kết thúc câu chuyện, Jisung cũng chẳng hỏi Daniel có chăm sóc cho SeongWoo hay không, vì điều đó đương nhiên sẽ xảy ra, không phải Daniel thì là có thể là ai. Nhờ việc lần này chắc họ sẽ gần nhau hơn, cũng xem như việc SeongWoo bị ốm là một chuyện đáng mừng và có lợi cho hắn, một Daniel không thể tự lo cho bản thân, bây giờ lại đi chăm sóc cho người khác, SeongWoo nên trân trọng điều này và cũng là cơ hội để hắn tiến thêm một bước.
Daniel tạm biệt Jisung tại trạm một mình đến trường. Trong giờ học Daniel không thể nào chú tâm được, người thì đang ở đây nhưng tâm hồn thì đang ở bên giường của SeongWoo, không biết hắn đã thức dậy chưa, hắn có ăn cháo của cậu không, hắn có làm nóng nó trước khi ăn không, hắn có uống thuốc mà cậu đã chuẩn bị không, bây giờ hắn đang làm gì nhỉ.
Giờ giải lao, Daniel đành gọi điện cho SeongWoo để hỏi thăm hắn nhưng đã qua nhiều lần gọi SeongWoo vẫn không nghe máy, Daniel lại bắt đầu lo lắng, SeongWoo vẫn chưa thức hay là có chuyện gì xảy ra với hắn, Daniel cứ vẫn suy nghĩ về điều đó, không thể để nó cứ quây quẩn trong đầu rồi gây lo lắng, cậu đành phải bỏ hai tiết học cuối để về nhà xem hắn, chân cậu cứ như gắn tên lửa mà dùng hết tốc lực, cũng chẳng cần phải đợi xe bus, Daniel một mạch chạy từ trường về đến tận nhà.
Tất nhiên nơi Daniel đặt chân vào trước không phải nhà mình mà là bên cạnh. Daniel nhanh tay dùng chìa khoá mở vào, đến phòng khách SeongWoo không có ở đó, cậu đi đến phòng ngủ thì cũng chẳng có hắn, Daniel lại bắt đầu lo sợ hơn, cảm giác về đến nhà nhưng nhà lại không có người, cứ luôn nghĩ sẽ có một người sẽ đợi mình trở về nhưng người đó lại đột ngột biến mất khi mình quay về, cảm giác đó ai mà không sợ, đối với Daniel đó như là một cơn ác mộng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ OngNiel ] Crush On You.
FanfictionSeongWoo là mặt trời mùa đông. Daniel là tia nắng mùa hè. 22-8-2017