“Hồ Thanh huynh đến? Mau vào uống một chén nào.” Hạ Ngọc Cẩn vội bảo lão Cao lấy thêm một chén rượu ra.
Hồ Thanh ngửi ngửi mùi thơm trong không khí, nếm một miếng thịt dê, cười nói: “May mà ngươi tìm được cái tiểu điếm này, hương vị rất tuyệt.”
Hạ Ngọc Cẩn tự hào nói: “Chứ còn gì, ăn chơi nhậu nhẹt ở kinh thành bao nhiêu lâu, còn ai có thể tinh hơn ta đây? Hàng đâu?”
Hồ Thanh thò tay lấy một bình hồ lô nhỏ ra, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, mở nút, hương rượu tỏa ra từng đợt.
Hạ Ngọc Cẩn ngửi ngửi, khen: “Đúng là nữ nhi hồng ủ mười tám năm của Vọng Dương Lâu trong ngõ phía đông thành thật, không cần dùng quyền thế ép người mà lão chủ keo kiệt kia cũng cam tâm bán cho ngươi? Quả thật là thủ đoạn cao.”
Hồ Thanh xòe tay về phía hắn nói: “Chấp nhận thua cược đi.”
“Chẳng lẽ lão tử lại quỵt nợ của ngươi sao?” Hạ Ngọc Cẩn sờ soạng trong áo nửa ngày, rút ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng, dúi vào tay hắn, lại hỏi, “Có muốn chơi xúc sắc chút không?”
Hồ Thanh lắc đầu: “Ta tự biết mình, kỹ thuật lắc xúc sắc của ta không bằng ngươi, có cược cũng đến thế.”
Một ngụm nữ nhi hồng, xua đi cái lạnh.
Rượu quá ba tuần, dù Hạ Ngọc Cẩn tửu lượng có cao thì mặt cũng đã bắt đầu đỏ lên. Hắn thở ra hai luồng khí, xốc lại chiếc áo khoác lông chồn, lông xù hết lên, túy nhãn mênh mang nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết bay, nhớ tới dáng hình mặc đồ đỏ đứng thẳng tắp giữa tuyết vài ngày trước, trong lòng phiền não muôn vàn, không nhịn được thở dài.
Hồ Thanh nói: “Ngươi say rồi.”
Hạ Ngọc Cẩn đưa một ngón tay ra lắc lắc, phiền muộn nói: “Ngươi nói xem, vì sao tên kia ngoan cố như vậy?”
Hồ Thanh hỏi:”Ai?”
Hạ Ngọc Cẩn dường như không nghe thấy hắn nói, tự hỏi tự trả lời: “Nàng gả cho ta chẳng được lợi lộc gì, cùng lắm chỉ giữ được mặt mũi cho thánh thượng… Đêm tân hôn ta làm ra chuyện hoang đàng như thế, càng chỉ cần nắm lấy cơ hội đánh ta một chút, sau đó cãi vã hết hai năm là lập tức có thể ly hôn. Ta nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra…”
Hồ Thanh nói: “Suy nghĩ trong lòng này ấy không dễ nắm bắt, có lẽ nàng thích tướng mạo của quận vương ngươi?”
“Đúng! Nói có lý.” Hạ Ngọc Cẩn say mèn gật đầu, bắt đầu nói chuyện bừa bãi, “Nhất định là vẻ ngoài của ta rất ưa nhìn, hợp với sở thích kiểu sơn đại vương của nàng ấy.”
Hồ Thanh đồng tình gật đầu: “Nữ nhân đều không phải là thứ tốt.”
Hạ Ngọc Cẩn nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu hỏi: “Huynh đệ, con cọp cái nhà ngươi đâu? Chắc là phải hơn so với con ở nhà ta chứ?”
Hồ Thanh cười khổ nói:”Ta vẫn chưa kết hôn.”
Hạ Ngọc Cẩn nhổm người lên, ngạc nhiên nhìn hắn, miệng chẳng kiêng kị nói: “Ngươi còn lớn hơn ta hai tuổi, tuy chỉ là một tiểu quan thấp kém chẳng đâu vào đâu, nhưng cũng coi như là quan lại, tại sao lại vẫn độc thân? A, chẳng lẽ có bệnh gì khó nói? Không phải sợ, huynh đệ ta đây có quen một lão thầy thuốc giang hồ rất lợi hại, thuốc tráng dương của hắn nhất định rất hữu hiệu! Đợi lát nữa ta mang ngươi đi tìm hắn.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới
RandomTướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tác giả: Quất Hoa Tán Lý Giới thiệu: Tám năm chinh chiến, chiến thắng trở về mới biết Binh Mã Thiên Hạ Đại Tướng Quân lại là một nữ nhi. Hoàng thái hậu ban ý chỉ, phong cho em ruột An Thân Vương – Hạ Ngọc Cẩn làm Nam Bìn...