Thảm trạng trong quân doanh nhanh chóng truyền ra ngoài, những gia đình có con cháu tham gia quân ngũ vô cùng hốt hoảng kinh hãi, kẻ chết thì cũng chết rồi, còn những kẻ bị đánh thì vội vàng nhờ cậy quan hệ, chạy tới cửa xin xỏ. Tới quân doanh muốn gặp tướng quân đều bị chặn hết ở ngoài, Hoàng thị phủ Trấn Quốc Công cũng đóng cửa từ chối tiếp khách, hờ hững. Có vài người đầu óc nhanh nhạy, chạy tới phủ An Khánh Vương, thuận lợi lôi kéo được An Thái Phi mà khóc lóc kể lể. An Thái Phi không chịu nổi mấy khuê mật (bạn rất rất thân) quen biết cầu xin, bèn phái người truyền tin cho Diệp Chiêu, bảo nàng giơ cao đánh khẽ, giúp người ta một lần.
Diệp Chiêu nhận được tin, gật đầu nói: “Bà bà muốn giúp thì phải giúp, đổi người có kinh nghiệm đi đánh mấy tên trong danh sách này, cẩn thận đừng đánh chết.”
Tham tướng báo cáo: “Tướng quân, đánh xong hết rồi, chết mười ba đứa, ý của ngài là… Đánh lại vòng nữa?”
Diệp Chiêu lắc mạnh đầu nói: “Thôi bỏ qua, lần đầu chỉnh đốn lại quân vụ, có thể nương tay một chút cũng không sao. Các ngươi chịu khó dạy dỗ đám vô dụng kia, cho bọn họ biết thế nào là quân quy, dạy mà còn không rõ lại lôi ra đánh hai mươi quân côn, đòn đau nhớ lâu, hiểu được rồi thì để bọn họ đi dưỡng thương đi.”
Tham tướng lĩnh mệnh mà đi.
Trong quân doanh kinh thành lập tức nổi lên phong trào thi đua học tập, mọi người chỉ cần còn hơi, dưới sự cổ vũ của quân quy đè trên lưng, còn tích cực phấn đấu hơn cả thi trạng nguyên.
Đối với việc mọi người hết sức cố gắng, Diệp Chiêu cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Vài quan viên biết được tin, giận dữ tới mức vội đi diện thánh, tố cáo Diệp Chiêu tàn nhẫn ngang ngược, xử phạt quá nặng, khiến tất cả binh sĩ sợ hãi.
Đức Tông Hoàng Đế là người nhân hậu, con chim nuôi bị chết hắn cũng nhỏ hai giọt nước mắt, tự nhiên sẽ không đi làm những việc tàn nhẫn. Đáng tiếc lúc ấy hắn còn đang vô cùng chuyên chú nghịch Ngọc Đỉnh Kim Đậu, quên cả đám quan viên đang quỳ gối bên ngoài, để bọn họ đợi ước chừng hai canh giờ, đến thời điểm triệu kiến, đầu người cũng đã rơi xuống đất, đòn cũng đã đánh xong.
Đức Tông Hoàng Đế tùy tiện an ủi các đại thần đang lệ rơi đầy mặt vài câu, bảo bọn họ quản con cháu cho tốt, lại hạ một đạo thánh chỉ ý tứ chẳng đến nơi đến chốn cho Diệp Chiêu, sau đó tiếp tục đi xem chim chóc, Diệp Chiêu cũng quăng cái thánh chỉ chẳng ra đầu ra đuôi này sang một bên.
Mọi người thấy thánh thượng xử lý như vậy, liền tỉnh sáng hiểu ra.
Huống chi trong các đại gia tộc, phàm là những con cháu có tiền đồ muốn tòng quân đều dùng võ gia nhập quân doanh, không đến mức làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy, nếu là đám con cháu được sủng ái, cũng không nỡ đưa bọn họ vào quân doanh chịu khổ chịu sở. Cho nên những kẻ đã chết, trừ lũ đầu đường xó chợ ra, còn lại tám phần là đám không nên thân hoặc bị thất sủng trong các đại gia tộc. Cho dù rất khó chịu, nhưng tính kỹ lại một chút, vì bọn chúng mà đắc tội với tôn thất quyền quý thì rất không có lãi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới
SonstigesTướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tác giả: Quất Hoa Tán Lý Giới thiệu: Tám năm chinh chiến, chiến thắng trở về mới biết Binh Mã Thiên Hạ Đại Tướng Quân lại là một nữ nhi. Hoàng thái hậu ban ý chỉ, phong cho em ruột An Thân Vương – Hạ Ngọc Cẩn làm Nam Bìn...