Nhị Thập Bát. Truy cứu đến cùng...

159 2 0
                                    

Trăm năm mới có một vị nữ tướng quân, các nữ nhân trong kinh thành sùng bái Diệp Chiêu đến sắp điên cuồng hết cả.

Vì thế, các nàng đưa mắt chằm chăm nhìn hết vào người nam nhân của tướng quân.

Hạ Ngọc Cẩn thấy mà phát lạnh từng cơn, hỏi: “Phu nhân ta vừa ở đây có phải không?”

Thu Lão Hổ áng chừng biết ý, lắc đầu liên tục.

Hạ Ngọc Cẩn hỏi đám người bên ngoài: “Không ở đây thật?”

Các cô nương thấy Thu Lão Hổ trả lời như vậy liền hiểu ngay ra ý tứ của Diệp Chiêu, cũng liên tục lắc đầu.

Hạ Ngọc Cẩn nghĩ lại nương tử nhà mình ra đường đi dạo cũng có thể được tặng trái cây đủ chất đầy một xe, giờ đây bản thân mình đi thanh lâu thuyền hoa chơi bời, phàm là nữ nhân bản xứ, từ tú bà, hoa khôi, ca kỹ thay nhau thuyết giáo, cho đến ngay cả lão thái bà quét rác thấy hắn cũng nhắc nhở tới hai câu “Về sớm một chút, đừng phụ lòng tướng quân”, đủ thấy thê lương vô cùng.

Đang ba phần ngà ngà say, ba phần uể oải, hắn cũng chẳng biết nên nói gì, cơn chuếnh choáng lại ập đến, đầu óc nặng trĩu choáng váng, hắn không nhịn được mà đưa tay xoa xoa mặt. Thế là, trên gương mặt trắng nõn như ngọc, chiếc mũi bắt đầu hơi đỏ ửng lên, đôi mắt trong suốt như làn thu thủy, có chút gì đó bất lực, chút gì đó ngơ ngẩn, hệt như con thỏ bị thương…

Đàn ông con trai cần gì phải ưa nhìn như vậy làm gì? Bảo sao tướng quân không buông tay được!

Thu Lão Hổ sợ đứng thêm một lúc sẽ không giữ nổi cái miệng rộng của mình, vội vàng nói phải tới Bộ Lễ có việc, quay đầu bỏ chạy.

Hạ Ngọc Cẩn hỏi không nổi nữa, hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định sẽ bắt kẻ khác phải càng đau khổ hơn mình.

Sau khi đám người Tuần Sát trói gô ông chủ Bảo Hòa Đường cùng bọn phụ việc trong tiệm lôi tới giao cho Kinh Triệu Doãn, hắn mới lắc lắc mông chạy tới, kéo Kinh Triệu Doãn đại nhân ra sau viện, tuyên bố rằng chuyện này vô cùng tồi tệ, yêu cầu ông ta phải làm việc đúng phép công, thời điểm thăng đường xử án, hắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của thánh thượng, cùng với thái độ nghiêm túc muốn học tập các vị đại nhân nhiều hơn, tới đây dự thính. Trán Kinh Triệu Doãn đã lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh tự bao giờ, đã vậy Tuyên Võ Hầu Diệp Chiêu lại phái người tới ám chỉ, gần đây thuốc giả ùn ùn đổ về kinh thành, còn gây họa cho một tiểu tướng lĩnh thân thích trong quân doanh của nàng, quả thật khiến trong lòng người ta chẳng dễ chịu chút nào.

Kinh Triệu Doãn ôm cái mũ cánh chuồn trên đầu, đắn đo suy nghĩ nửa giờ.

Tiểu thiếp yêu quý của hắn khóc như mưa, nhưng có khóc đến mấy thì cũng vô dụng.

Kinh Triệu Doãn mạnh mẽ quyết đoán, ngay lập tức phái người đi kiểm tra tất cả các cửa hiệu thuốc bắc trong kinh thành, tổng cộng tra ra thêm mười tám phạm nhân buôn bán sản xuất thuốc giả, tình tiết khác nhau, xử án tại trận, phạt mỗi kẻ sáu mươi gậy, đeo gông ba ngày, quỳ gối trước cửa tiệm thị chúng, bồi thường thiệt hại. Tòng phạm ba mươi gậy, đeo gông một ngày.

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở DướiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ