Sòng bạc nào cũng nuôi vài chục tên lưu manh côn đồ, chịu trách nhiệm tha kẻ dám làm loạn tới một con hẻm tối tăm nào đó tiến hành dạy dỗ.
Lục gia sao cũng không nhớ nổi mình đắc tội với tiểu tổ tông này khi nào, lại thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn đắc chí mười phần, chỉ hận không thể gọi người tới chém hắn thành trăm ngàn mảnh, quăng xuống kênh đào bảo vệ thành cho cá ăn.
Hạ Ngọc Cẩn nhận ra sát khí của hắn, ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Sao? Ngươi muốn đánh ta?”
Lục gia phải vận hết sức lực từ chân tới đầu mới nghèn nghẹn thốt được hai chữ “Không dám” ra khỏi họng.
“Chỉ là một thằng dân đen, thách ngươi cũng không dám đánh bản quận vương, định bất kính phạm thượng, để tịch biên gia sản, chém đầu cả nhà hay sao?” Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục khoái trá kiếm tiền, còn sai người đổi một vài tờ ngân phiếu thành bạc vụn, chia cho những người ở đây, “Tới đi, mọi người cùng hưởng chút ít không khí vui mừng”
Lục gia nhìn sắc mặt, bộ dạng tiểu nhân đắc chí của hắn, cảm thấy trong ngực phẫn nộ tựa như nước thép ùng ục trong lò luyện, lúc nào cũng có thể phun trào, hắn cố gắng kìm nén kìm nén, gần như bị nén thành con rùa, lại đi qua ghé lỗ tai nói nhỏ: “Quận vương, cho chúng ta chút ít mặt mũi đi, ngươi cũng biết ông chủ ngồi sau sòng bạc này…”
“Ha? Nói chuyện cũng lí nha lí nhí!” Hạ Ngọc Cẩn quay đầu lại, lớn tiếng nói với hắn, “Ngươi nói chủ nhân ngồi sau cái sòng bạc chướng khí mù mịt này là ai?! Kệ đi, nghĩ thôi cũng biết, chắc chắn cái tên mở loại kinh doanh này cũng chẳng phải thiện nam tí nữ gì.”
Đại Tần, cũng giống như phần lớn các triều đại khác, đều cấm hoàng thân quốc thích và quan viên kinh doanh buôn bán, nhưng gần như tất cả đám quan viên đều ngầm có bài riêng, hoặc là chung vốn với người khác, hoặc là tìm họ hàng thân thích đứng tên đủ loại cách thức hoạt động buôn bán, bởi vì luật pháp không xử được số đông, cho nên dù bị phát hiện, cũng mắt mở mắt nhắm cho qua, không để ý tới.
Lầu xanh sòng bạc là cách thức kiếm lời nhanh nhất, mà cũng là cách kiếm lời tai tiếng nhất.
Đầu trọc không sợ bị nắm tóc.
Hạ Ngọc Cẩn có thể không biết xấu hổ, nhưng Kỳ Vương còn muốn thể diện.
Việc lén mở sòng bạc này, nếu bị phanh phui trước mắt bao nhiêu người, không thể qua loa tắc trách mà bao che nổi nữa, chẳng những phải chịu thánh thượng phạt tội, mà danh dự cùng với tiền đồ cũng bị ảnh hưởng vô cùng lớn. Giờ đây hắn đang được triều đình trọng dụng, sao có thể tự hủy thanh danh? Hạ Ngọc Cẩn là kẻ danh dự thối nát đến cực điểm, chẳng màng công danh lợi lộc, cho dù thánh thượng có tóm hắn về mắng cho một trận, phạt vài năm bổng lộc, giam lỏng một thời gian, với hắn cũng chẳng thấm vào đâu, bởi cho tới cùng hắn là huyết mạch hoàng thất, Thái Hậu thương yêu vô hạn, không phạm phải tội ác tày trời nào, cũng sẽ không bị phạt nặng.
Kỳ Vương nuốt phải khổ qua, lại không thể ra mặt hạ độc thủ dạy dỗ Nam Bình Quận Vương, chỉ biết dồn tất cả bực tức lên đầu quản sự sòng bạc.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới
RandomTướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tác giả: Quất Hoa Tán Lý Giới thiệu: Tám năm chinh chiến, chiến thắng trở về mới biết Binh Mã Thiên Hạ Đại Tướng Quân lại là một nữ nhi. Hoàng thái hậu ban ý chỉ, phong cho em ruột An Thân Vương – Hạ Ngọc Cẩn làm Nam Bìn...