Chương 4: Gọi tỷ tỷ
Thời gian trôi qua từng ngày, cuối cùng cũng tới ngày trăng tròn trong tháng, mỗi lần Thiên Thanh Nguyệt hóa thành người, nàng lúc nào cũng ôm tiểu Dương, dỗ dành chơi đùa, tự mình chăm sóc cho bé. Còn tiểu Dương ngày càng lớn hơn, bây giờ đã là một đứa bé trắng trẻo đáng yêu, nhưng có điều nhóc này suốt ngày ôm con búp bê cũ kĩ rách rưới là nàng không biết mệt là gì. Khiến nàng có chút nghi ngờ: "Tiểu Dương đây là luyến búp bê đi?"
Tiểu Dương đã bắt đầu bi bô tập nói, nhưng lạ là tiểu Dương chỉ im lặng, chỉ có ở trước mặt Thiên Thanh Nguyệt mới "y y a a" được mấy tiếng. Hôm nay là đêm trăng tròn, nàng đã đợi một tháng rồi: "Rốt cuộc cũng được ôm tiểu Dương."
Hàng ngày, nàng nhìn tiểu Dương ăn cháo, chơi đùa, ngủ nghỉ... tất cả những hành động của tiểu Dương nàng đều quan sát và ghi nhớ. Phải công nhận, Hoa ma ma chăm sóc tiểu Dương rất tốt cũng khiến nàng yên tâm phần nào.
Mặt trời lặn bóng đêm dần bao phủ, mặt trăng cũng theo đó mà xuất hiện. Trong nháy mắt có một luồng ánh sáng lóe lên trong căn phòng cũ rồi biến mất. Mọi thứ dường như không có gì thay đổi, duy nhất đó là xuất hiện một thiếu nữ đang dịu dàng ôm một đứa bé tóc trắng. Thấy nàng, đứa bé ngoác miệng cười huơ tay túm lấy nàng, nàng cười nhẹ cũng ôm lấy đứa bé.
Tay nàng ôm nhẹ đứa bé đặt trên đùi, để đứa bé dựa vào người mình, cầm tay nhỏ của tiểu Dương nắn nắn, gật đầu: "Tiểu Dương có thịt hơn trước rồi." Sau đó xoa xoa đầu, nhéo nhéo má, tiểu Dương bị nàng nắn nắn như vậy thì cười rộ lên, xoay người ôm chặt lấy nàng, đầu dúi vào người Thiên Thanh Nguyệt cọ cọ, cọ đến thích ý vui vẻ, nàng cũng cười nhìn đứa bé trong lòng.
"Cô nương, người tới rồi." - Hoa ma ma bưng bát cháo vừa nấu xong đẩy cửa vào thấy nàng thì hơi giật mình nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.
"Ừm, để ta cho tiểu Dương ăn!" - Nàng nhàn nhạt trả lời rồi lấy bát cháo trong tay ma ma.
Khác với những đứa bé khác, tiểu Dương không uống sữa mà chỉ uống cháo, điều này Thiên Thanh Nguyệt biết vì trước đây ma ma lén tìm vú nuôi cho tiểu Dương uống sữa nhưng bé lại không uống mà chỉ uống nước cháo. Nên nàng đành phải cho tiểu Dương uống nước cháo nấu với thịt và rau củ.
Tiếp lấy bát cháo từ tay Hoa ma ma, nàng thử độ nóng, thấy vừa rồi thì múc một muỗng lên đút cho tiểu Dương, thấy bé ăn ngon lành, nàng cười nhẹ rồi tiếp tục đút cháo. Nàng đút, bé há miệng ăn, cứ thế thật hài hòa khiến Hoa ma ma cũng vui theo.
Thấy Thiên Thanh Nguyệt cho tiểu Dương ăn vui vẻ, ma ma lặng lẽ lui ra ngoài. Hàng tháng cô nương đều đến thăm tiểu Dương nên ma ma đã quen với sự xuất hiện đột ngột của nàng, tuy rất tò mò về nàng nhưng bà biết việc gì nên hỏi và không nên hỏi.
Cho tiểu Dương ăn xong, nàng ôm bé đi lại trong phòng cho tiêu hóa, vỗ nhẹ vào lưng tiểu Dương, bé cũng ôm nàng thật chặt rồi bắt đầu "y y a a".
"Tiểu Dương ngoan, tỷ tên Thiên Thanh Nguyệt, đệ gọi tỷ tỷ được không?" – Nàng dụ dỗ
"A...a..." – Tiểu Dương huơ huơ tay nắm áo nàng.
"Gọi tỷ tỷ." – Nàng nắm tay tiểu Dương tiếp tục dụ dỗ.
"A...a...y..."
"Gọi tỷ tỷ."
"A...a...y...y...a..."
Haiz, thôi vậy, mấy đứa bé trước đây nàng gặp cỡ bằng tiểu Dương thì nói được một hai từ rồi mà tiểu Dương nhà nàng thì... haiz, bỏ đi.
"Tiểu Dương, tỷ yêu đệ." – Nàng cười vui hôn tay tiểu Dương.
Nàng hôn lên trán tiểu Dương, mắt bé lim dim rồi nhắm hẳn lại, nàng nhìn thấy mỉm cười dịu dàng ôm bé nằm trên giường, nàng vuốt nhẹ khuôn mặt tiểu Dương, thấy môi bé mấp máy, nàng dựa vào gần. Nụ cười tươi xuất hiện trên mặt nàng như ánh trăng sáng dịu dàng.
Thời gian không ngừng trôi, tiểu Dương của nàng đã được bốn tuổi rồi. Hằng ngày nhìn tiểu Dương chơi đùa, ăn uống, ngủ nghỉ làm nàng thấy thật thanh thản.
"Chỉ tiếc là chỉ có thể nhìn mà không thể chơi cùng tiểu Dương, haiz..." Dạo này bé con của nàng cũng ngủ rất sớm, mặt trời vừa lặn là ngủ mất tiêu làm nàng không thể chơi cùng. Chỉ có thể nắm nắm ôm ôm tiểu Dương thôi, nằm trên giường, ôm bé vào lòng, lặng ngắm bé lúc ngủ, thấy bé ôm chặt mình rồi cọ cọ ngủ tiếp, lần nào cũng khiến nàng bật cười, cứ như thế cho đến khi trời sáng.
Tính cách tiểu Dương rất trầm, ngoài nói một hai câu trả lời Hoa ma ma ra thì hoàn toàn im lặng. Nhưng có một điều không thay đổi đó là tiểu Dương luôn ôm nàng, à, là ôm con búp bê cũ ấy.
Nhiều lúc tiểu Dương nhìn chằm chằm vào hai mắt búp bê như nghiên cứu gì đó, sau đó bỗng nhiên hôn lên mặt búp bê rồi ôm vội vào lòng làm nàng thật sự rất muốn cười to, hôn lên mặt tiểu Dương mấy cái, đệ ấy đáng yêu quá đi mất.
Hôm nay có vẻ cũng là một ngày thật bình yên, bầu trời xanh dịu nhẹ, tiểu Dương ôm nàng ngồi dưới gốc cây cổ thụ trong lãnh cung, ngắm mây bay, hưởng thụ làn gió hiu hiu, cả người cũng thoải mái theo.
Tiểu Dương nhìn bầu trời còn nàng nhìn tiểu Dương, nếu được nàng mong có thể sống yên bình mãi như vầy là tốt rồi, nhưng có vẻ ông trời không muốn cho nàng và tiểu Dương sống yên bình rồi.
Bỗng nhiên từ phía trước có tiếng nói truyền tới, và tiếng bước chân tiến lại gần chỗ tiểu Dương và nàng. Nàng nhìn tiểu Dương, có vẻ hài tử này không thèm quan tâm, vẫn nhìn chăm chú bầu trời thế kia mà.
"Tam ca, hắn là tên yêu quái mà mẫu phi nói đúng không?"
Một giọng nói non nớt vang lên, nàng nhìn về phía tiếng nói, có năm đứa nhỏ đang đứng trước cửa lãnh cung, tiếng nói vừa rồi là của đứa bé nhất, nhìn qua chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, nhìn toàn bộ, đứa lớn nhất khoảng mười ba, mười bốn tuổi.
Nàng nhíu mày, nhìn cách ăn mặc bọn nhóc có lẽ là hoàng tử, bọn chúng đến đây... làm nàng có cảm giác khó chịu.
"Tam ca, hắn là yêu quái mà mẫu phi nói đúng không?" – Đứa bé tiếp tục hỏi.
Nghe đứa bé nói Thiên Thanh Nguyệt nhíu mày. Bọn nhóc tới đây chắc chắn không phải việc tốt lành gì. Như chứng minh suy nghĩ của nàng, đứa bé được gọi là tam ca kia cầm viên đá ném về phía tiểu Dương.
"Chết tiệt" nàng như muốn hét lên "tiểu Dương mau tránh ", nhưng rất tiếc cho dù nàng có hét như thế nào đi nữa, tiểu Dương và những đứa trẻ cũng không thể nghe tiếng nàng.
"Bốp" nhìn viên đá đập trúng trán tiểu Dương, tim nàng như thắt lại "khốn khiếp". "Tách" máu từ trán tiểu Dương chảy xuống thấm vào con búp bê đang ôm trên tay.
Như không cảm thấy đau đớn, tiểu Dương hờ hững nhìn bọn chúng, đôi mắt tím lạnh băng không có chút độ ấm làm mấy đứa bé rùng mình.
"Nhìn kìa tam ca, mắt hắn ghê quá!" - Một đứa trong chúng nói
"Yêu quái, hắn không thấy đau sao? Đúng là yêu quái..."
"Đồ yêu quái, cút đi, biến đi..."
Bọn nhóc tiếp tục ném những viên đá về phía tiểu Dương. Tiểu Dương vẫn không tránh mà chỉ nhìn bọn chúng.
"Tách tách" từng giọt, từng giọt máu ấm nóng thấm vào con búp bê, những giọt máu này như cây roi đánh vào lòng nàng. "Tiểu Dương, mau tránh đi, tiểu Dương..."
Nàng không ngừng gào thét, nhưng chẳng có tác dụng, nàng hận, nàng hận tại sao nàng lại chỉ là một con búp bê. Tại sao một nàng lại không thể cứu tiểu Dương? Tại sao?
Vết thương trên cơ thể tiểu Dương ngày càng nhiều, nàng thật vô dụng, nàng không thể làm gì cả, ông trời đây là trừng phạt nàng sao?
Không biết từ lúc nào, nàng khóc. Không, đúng hơn là búp bê khóc, từ lúc nào từ hai mắt của búp bê chảy ra hai hàng lệ. Nhìn thấy hai hàng lệ, tiểu Dương có chút giật mình, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng như đang hỏi "tại sao lại khóc?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Trời định nhận duyên: Nương tử là búp bê - Bạch Tiên
RomanceVì bản cũ nhiều lổi sai và các tình tiết không liền mạch cho lắm, nên mình đã beta lại bộ này và thêm bớt một số tình tiết cho phù hợp với người đọc, mọi người yên tâm vì cốt truyện vẫn vậy, chỉ thay đổi một chu...