- Cô chủ! Mọi chuyện sao rồi?- Vẫn chưa bị cách chức.
Cô buông một câu cợt nhả rồi đi thẳng ra xe.
Người gọi cô hai tiếng "cô chủ" là Sowon, chị lớn hơn cô hai tuổi, có mấy lần bảo chị gọi cô bằng tên, nhưng rồi cuối cùng chị cũng lại gọi hai tiếng "cô chủ".
Sowon mồ côi cha, cha của chị là giảng viên đại học ngày trước của cha cô, cũng là một người mà cha cô rất kính trọng, nhưng ông ấy chẳng may mắc căn bệnh ung thư hiểm nghèo nên đã qua đời.
Sowon chuyển đến nhà cô vào năm cô 6 tuổi, chị thì 8 tuổi. Mẹ chị tình nguyện làm giúp việc cho nhà cô để có vài đồng lương sống qua ngày, với cả cho chị ăn học. Nhưng cha cô rộng lượng, tiền học phí của chị cha cô đã lo cho tất tần tật, chị chỉ việc học thôi. Tóm lại là cha cô thương chị như con ruột của mình.
Nhưng mẹ cô thì hoàn toàn không như thế, bà luôn nghi ngờ rằng cha cô đem lòng thương nhớ mẹ của chị nên mới nhận chị về nuôi ăn nuôi học như vậy, mặc cho cha cô vẫn ngày đêm giải thích bà vẫn kiên quyết không nghe. Dẫn đến việc từ khi chị mới vào nhà mẹ cô đã kiêng dè đủ thứ, đặt ra đủ điều luật
- Đã được nhà này nuôi ăn thì phải hầu hạ, trung thành. Từ nay đi theo bảo vệ cho Eunha đi, con bé nhỏ con lại yếu ớt. Bớt mấy tiếng học thêm lại để đi học võ đi!
Vậy là từ năm chị lên chín đã không còn đi học thêm môn Toán nữa, nhưng chị vẫn học rất giỏi và luôn đứng đầu lớp, nổi tiếng khắp trường, lại còn được rất nhiều bạn nữ mến mộ. Môn võ mà Sowon theo học là Taekwondo, hiện nay chị đã lên đai đen tam đẳng rồi, chị cũng biết chơi khá nhiều môn thể thao, nhưng nổi bật nhất vẫn là bóng chuyền và bóng rổ. Mỗi lần chị chơi bóng chuyền thì đám con trai bu đông nghẹt cả sân, còn mỗi lần chị chơi bóng rổ thì đám con gái lại tranh nhau ngồi hàng ghế đầu bên sân bóng rổ.
Cô và chị học cùng trường, cô chẳng biết từ lúc nào cô cứ hay cáu gắt khi nhìn thấy chị, cụ thể thời gian thế nào thì không rõ, nhưng cô đoán đó là vào khoảng những năm cấp ba.
Cô học nhảy một lớp, do trình độ hơn hẳn các bạn cùng trang lứa, thành ra trong Sopa, năm cô lớp 10 thì chị lớp 11.
*
- Ê nè! Có thấy mấy bé lớp 10 năm nay chưa? Dễ thương hết biết luôn đó!
Một đứa con trai trong lớp chị lên tiếng, nó vừa dứt lời thì cả đám con trai đã bu đen bu đỏ đến trước cửa sổ để nhìn mấy bé lớp 10 năm nay đang đi diễu hành.
- Tao thích con bé tóc ngắn ngắn mắt to to ấy.
Chị liền quay mặt nhìn xuống, chị ngồi ngay cạnh cửa sổ nên việc tìm thấy cô cũng chẳng có gì là khó.
- À tao biết rồi! Con bé xinh như búp bê đúng không?
- Ê mà tụi mày, tao nghe nói nó nhảy một lớp đó! Có nghĩa là kém tụi mình hai tuổi lận.
Chị nhìn cô, dù cô vẫn đang cười nói vui vẻ với hai người bạn bên cạnh, nhưng dường như cô đang thấm mệt vì đi quá nhiều. Chị đoán ngay chóc, vì chỉ một lúc sau khi chị phát hiện, cô đã tháo giày ra và đi chân đất. Hành động đó của cô khiến cả đám con trai lớp chị nháo nhào cả lên, mà không phải chỉ mỗi con trai lớp chị, nói đúng hơn là con trai toàn trường. Lớp chị ngoài hú hét ra còn có đứa cầm cặp quay vòng vòng, có đứa lại bắt chước cô tháo giày ném đi, tóm lại khung cảnh lớp học cứ như cái đảo khỉ.
BẠN ĐANG ĐỌC
WonHa | Những hạt sương đêm - by Matchitow [FULL]
Fanfiction"Cô xồng xộc bước đến, hung hăng nắm lấy cổ áo chị - Chị bảo sẽ tuân theo bất kì mệnh lệnh nào của em đúng không? - Cô chủ... - Dẹp đi! Cô chủ cô chủ! Chị còn từ nào khác hay hơn không?! - cô tức giận quát. Cô rút từ sau lưng ra một con dao, kề ngay...