#13

1.9K 130 3
                                    


Cô cắn môi, tim như bị ai bóp chặt. Cô quay đầu, trông thấy chị cũng đang cắn môi ngước mắt nhìn cô. Cô lại cảm thấy đau lòng lần nữa, cô không có nghe nhầm, cô chắc chắn không có nghe nhầm. Chị thực sự chỉ vỗ tay có một cái thôi, nhưng có lẽ tiếng vỗ tay ấy cô nên giữ nó cho riêng mình chứ không nên tra hỏi chị thêm lần nữa làm gì. Vì tận sâu trong lòng mình, cô biết rằng kết quả cũng chỉ có một, ngày qua tháng lại vẫn không thay đổi. Thế thì cứ cho là cô đã nghe nhầm đi, chị thực chất vỗ tay hai cái nhưng bằng một nguyên do nào đó cô chỉ nghe mỗi một tiếng vỗ mà thôi.

Sowon đưa tay lau nước mắt, chị hành động như thể chị mới là người đau khổ nhất vậy. Cô thở dài mệt nhọc, nghiến răng nghiến lợi liếc chị

- Cái đồ đáng ghét...

Chị dụi mắt, trưng bộ mặt ngây ngô ra nhìn cô. Chị bao giờ cũng thế, cứ gieo cho cô hi vọng, để đến cuối cùng cô lại là người thất vọng. Trên thế giới này biết bao nhiêu người, không hiểu sao cô thương ai không thương, lại đi thương trúng một con người nội tâm phức tạp không ai thấu nổi như chị. Chị làm cô ức đến độ muốn lao đến cắn môi chị một phát thật mạnh, nhưng bây giờ cô không thể thực hiện suy nghĩ đó của mình được, cô vì đi bộ quá lâu mà chân muốn rã hết ra rồi, khi nãy đi vài bước còn thấy bình thường, giờ thì một bước cô cũng không nhấc chân lên nổi. Cô nhìn đồng hồ, còn đúng một tiếng nữa là đến giờ bay. Chị giống như hiểu ra, liền đứng dậy đi đến cạnh cô, rồi đột nhiên khụy một chân xuống

- Gì vậy?

- Để tôi cõng cô.

Chỉ mỗi chị là hiểu thấu cái thói tự đi lang thang rồi tự đau chân đến đi không nổi của cô, bản thân cô cũng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần đi thơ thẩn như thế cô lại quên hết cả không gian lẫn thời gian, cứ thế mà đi thôi. Nhiều khi đi lâu đến nỗi bần thần nhìn lại còn chẳng biết nơi mình đang đứng là nơi nào, đã vậy còn đau chân. Những lúc như vậy chị lại cõng cô về, cô quên mất đường thì chị nhớ giúp, mỗi khi cô mệt mỏi quay đầu lại đều có chị đằng sau.

Chị cõng cô, mồ hôi ướt đẫm hết cả lưng, nhịp thở một lúc một khó khăn mà không mở miệng than lấy một lời, cô đề nghị ngồi nghỉ một tí cũng không chịu, bao giờ cũng một câu nói quen thuộc 'Tôi không mệt'. Chị ngoài giỏi làm cô tức điên còn giỏi cả nói dối, mặc dù đôi lúc chị nói dối hết sức lộ liễu khiến cô đau não vô cùng.

Cô ôm cổ chị, gục mặt vào hõm vai chị cảm nhận từng hơi thở nặng nhọc và những giọt mồ hôi lăn dài trên cổ

- Chị mệt như vậy mà vẫn cố chấp bảo không mệt hả?

Cô nhẹ nhàng lấy tay áo thấm mồ hôi cho chị, chị ngoái nhìn rồi xốc cô lên một cái

- Cô chủ nhẹ mà.

- Sowon...

Cô thở dài gọi chị, nhưng ngay sau đó liền đưa tay chặn môi chị, cô là sợ chị lại dạ, thưa, vâng ạ.

Giọng cô cất lên, nhẹ nhàng tựa gió

- Nếu...nếu như em không phải là cô chủ...Sowon cũng không phải là người hầu của em...thì...Sowon có thương em không?

WonHa | Những hạt sương đêm - by Matchitow [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ