Cô đập cửa, gào thét đến khản cả cổ- Mở cửa! Thả con ra! Mẹ! Thả con ra!
Nhưng không một ai đáp lời, cô ngồi phịch xuống sàn khóc nức nở.
Cô đã bị lừa, bị chính mẹ ruột của mình lừa dối, bà từ đầu đến cuối vẫn là muốn gả cô vào một gia đình danh tiếng nào đó, một gia đình xứng tầm với gia đình cô. Những lời đường mật khi nãy toàn bộ đều là dối giá, tất cả chỉ để chuẩn bị cho kế hoạch của bà, xấp giấy nằm ngổn ngang trên sàn kia càng không phải tạp chí, mà là danh sách các 'chú rể xứng tầm' với cô.
Cô cắn môi vò đầu mình, cô cảm thấy sợ, cô không biết mẹ mình lại có thể giả tạo và đáng sợ như vậy. Cô còn tưởng bà đã thay đổi, rằng bà đã thực sự tôn trọng ý định của cô, thực sự trao trả tự do mà không bắt ép cô thêm một lần nào nữa. Nhưng không, cuối cùng bà ấy vẫn ích kỷ tuyển chồng cho cô, chẳng cần biết cô hạnh phúc hay đau khổ, chẳng cần biết tâm trạng cô như thế nào, chẳng cần biết hiện giờ cô muốn gì hay cần gì. Vậy mà cô còn suy nghĩ tốt về bà, cô đã nghĩ rằng sau này sẽ dẫn Sowon về lại ngôi biệt thự này rồi từ đó sống hạnh phúc, chị và cô đều sẽ được ở gần mẹ mình, chị sẽ vui lắm khi nghe được chuyện ấy. Nhưng chưa kịp bày tỏ niềm hạnh phúc trong lòng với Sowon thì mẹ cô đã tạt vào cô một gáo nước lạnh, lạnh đến buốt xương nhức tủy, hai hàm răng cô cắn chặt môi đến mức cô cơ hồ có thể cảm nhận được vị tanh của máu.
Tại sao lại là cô? Tại sao tất cả mọi chuyện tệ hại lại đổ lên đầu cô như vậy?
Một nỗi thất vọng ùa về lấp đầy lồng ngực, cô che miệng khóc không thành tiếng. Cô hận lắm! Liệu cô có thể nói rằng cô rất hận mẹ của mình không? Như thế có phải bị nói là bất hiếu hay không? Nhưng tại sao mẹ của cô mà lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy? Tại sao biết thừa là cô không muốn, cô đã năm lần bảy lượt phản đối, phản đối gay gắt đến mức chấp nhận bỏ nhà ra đi tự mình lập nghiệp với hai bàn tay trắng mà không cần nhờ đến thế lực hùng hậu của gia đình. Từ lúc học năm nhất đại học cô đã tự biết tính toán chi tiêu, tự biết đi làm thêm để trang trải, qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời mới được trưởng thành trong suy nghĩ như ngày hôm nay mà cuối cùng lại bị chính mẹ ruột của mình lừa.
Cô mở điện thoại, nén nước mắt vào trong ấn vào số của chị, cô gọi điên cuồng không biết bao nhiêu cuộc nhưng ngoài những hồi chuông chán ngắt cô chẳng nghe được giọng chị. Trong cơn đau bất lực cô chỉ còn có thể gửi cho chị một đoạn tin nhắn khẩn
'Cứu em, mẹ nhốt em rồi.'
Sau đó cô đã gọi cho Yerin
'Alo? Không phải giờ này em đang lên chỗ chị hay sao?'
- Mẹ...mẹ nhốt em rồi Rin.
Cô nức nở khóc, cô thật không thể kìm lại lòng mình khi Yerin bắt máy, bao nhiêu sợ hãi hóa nước mắt tuôn ra hết. Trái lại với sự sợ hãi và cuống cuồng của cô, Yerin giọng lạnh lùng
'Đang ở đâu?'
- Dạ ở trong phòng em...
Yerin hơi khựng lại một chút, cô nghe rõ tiếng thở dài ở đầu dây bên kia
BẠN ĐANG ĐỌC
WonHa | Những hạt sương đêm - by Matchitow [FULL]
Fanfiction"Cô xồng xộc bước đến, hung hăng nắm lấy cổ áo chị - Chị bảo sẽ tuân theo bất kì mệnh lệnh nào của em đúng không? - Cô chủ... - Dẹp đi! Cô chủ cô chủ! Chị còn từ nào khác hay hơn không?! - cô tức giận quát. Cô rút từ sau lưng ra một con dao, kề ngay...